XtGem Forum catalog
Một Thời Vụng Dại

Một Thời Vụng Dại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324380

Bình chọn: 7.00/10/438 lượt.

ước vào phòng ngoại, Khả Khả đưa tay cản lại, nhưng mợ xô cô và lách mình bước theo chồng mình . Lam Hằng chạy theo chân cậu Hiếu... ! không ngờ... Hai vợ chồng cậu Hiếu há mồm kêu lên :

- Trời ơi ! Má ơi.

Giọng ngoại trong tiếng khóc :

- Lấy cho vừa dạ, còn kêu tao làm gì ?

Cậu Hieu lớn tiếng, trong lúc Khả và Hằng chết lặng trước sựi? bề bộn của phòng ngoại . Chứng tỏ ai đó vào đây lục soạn trước rồi . Cửa tủ, quần áo tung tóe ra :

- Ai lấy rồi . Má vào đây coi ! Bà để ở đâu mới được.

Bà ngoại hốt hoảng quay vào, môi lấp bấp :

- Mày nói gì Hiếu, tao mới cất đó mà.

Khi vào tới phòng bà kêu lên, giọng run rẩy :

- Hồi sáng thằng Hoang nó đưa tao đi lãnh mà . Về nhà tao cất tại góc này nè... Làm sao mất được, chìa khóa có rời tao lúc nào chứ ?

Khả Khả kêu lên :

- Hoàng ư ? Chết rồi.

Hang mở to mắt nhìn ngoại và bảo :

- Lúc về, trên đường con có gặp anh Hoang từ nhà ra, có phải anh ấy lấy không ngoại ?

- không biết nữa . Nó đưa ngoại về rồi bảo : Có hẹn với bạn bè gì đó rồi nó đi ngay : Ngoại nấu cơm lu bu ở sau bếp, không biết nó có trể về không nữa.

Cậu Hieu bật cười tay quơ qua lại trước mắt :

- Thôi đủ rồi! Má đừng đóng kịch và lập hiện trường gỉa để gạt con nữa. Vấn đề số tiền này, má đã chủ ý là không hề muốn giúp đở con, nên bày ra chuyện mất mát để con không tra gạn nữa. Đừng đổ thừa thằng Hoàng này nọ cho qua chuyện.

- Cậu nói vậy là có ý gì ? Cậu phải nói, vấn đề này cậu mợ đã có sựi? tính toán trước để lừa ngoại thì đúng hơn . Nhà này, cậu mợ không lấy thì ngoài thằng Hoàng ai vào đây nữa . Cậu nói đi.

- Nó lấy thì đi tìm nó mà đòi, nói tao làm gì, ngày mai chúng mày cút xéo cho tao, đừng nói nhiều.

Quay sang bà ngoại, cậu ra điều kiện :

- Má theo mấy đứa cháu ngoại về bên ấy để săn sóc chúng cho thỏa ý nguyện của mình . Con không muốn má ở đây đút nhét tiền cho lũ vô ơn này nữa . Má liệu thu xếp cho gọn rồi đi một lượt cho nhà này êm thắm.

Cậu nắm tay vợ bảo :

- Bà với tôi đi tìm thằng Hoàng xem sao ?

Giọng mợ thản nhiên :

- Nó không có lấy thì không yên với tôi đâu... cho má biết à.

Bà ngoại ôm đầu khóc, dù bóng họ đi tựi? bao giờ. Khả Khả ôm lấy bà trong tiếng khóc tức tưởi.

- Khả Khả , ngoại thật có lổi với con . Giờ biết làm sao đây ?

Lam Hằng trừng to mắt vào chiếc tủ mở toang ấy, cô quan sát từng chút vào bảo :

- Ông Hoang lấy chứ không ai khác . Nhà này, làm gì ông ấy không có chìa khóa chứ.

- Thôi bỏ đi, biết anh ta lấy rồi làm gì bây giờ ?

Giọng bà ngoại nghẹn ngào :

- Khả Khả , ngoại thật lòng thương yêu chị em con , ngoại không a tòng theo con mình để sang đoạt tiền của ấy đâu.

- Dạ con hiểu và không hề trách ngoại . Nếu cậu mợ không còn thương hay là ngoại về ở với tụi con bên ấy đi.

- Ngoại cũng có ý đó từ lâu rồi . Khả Khả , con không giận ngoại về số tiền ấy chứ ?

Cô lau nước mắt trên làn da nhăn nheo của bà :

- Dạ, con rất tiếc số tiền lớn ấy mất đi . Vì nếu có nó chị em con sẽ có cơ hội ăn học , mà không cần phải bươn chải kiếm sống . Nhưng tất cả ngoài dựi? đóan của ngoại , đâu có ai muốn như vậy. Ý Hoàng muốn rồi không làm sao ngoại và con tránh được. Không bằng cách này thì anh ta cũng chiếm đoạt bằng cách khác thôi. Mình bỏ qua đi ngoại.

Lam Hằng bặm môi , mắt trừng vào khoảng không như đang có quyết định gì đó được thành hình trong lòng.

- Khả Khả , đã bảo bỏ qua thì đừng nhớ đến nữa . Giờ thì lo chuẩn bị mọi thứ để về bên ấy cho kịp buổi chiều nay . Có than thở , khóc lóc thế nào tất cả cũng không còn gì đâu.

- Bà định đi đâu vậy Lam Hằng ?

Cô nuốt giọng thản nhiên lên tiếng :

- Tôi đón Quốc Hương về bên ấy luôn . Sẵn dẹp ghé nhà cho chú tôi hay . Nếu còn sớm tôi trở về đây phụ tải đồ về bên nhà.

Ngập ngừng thật lâu, Khả Khả theo chân Lam Hằng ra cổng, cô hỏi nhỏ :

- Không phải Lam Hằng đi tìm anh Thành kể rõ mọi chuyện chứ ?

- Ý Khả Khả không thích sao ?

Bối rôi, mắt nhìn Lam Hằng e ngại :

- Có cần như vậy không ? Rồi anh Thành có làm lớn chuyện, được kết qủa không ? Trái lại, không tốt đâu Hằng à.

- Khả sợ gì ? - Lam Hằng dịu dùng giọng bởi sựi? sợ hãi của bạn.

Khả cắn môi, một chút ngượng ngập

- Mình sợ bọn họ trả thù . Hoàng chơi với dân ghê lắm , lỡ anh Thành bắt Hoàng, bọn bạn sẽ không tha chị em mình đâu.

- Rồi để hắn muốn làm gì thì làm sao ? Dung dưỡng hắn à ?

- Không , mình chỉ muốn yên thân thôi . Và nhất là không muốn liên lụy đến anh Thành . Hằng không biết chứ , Hoàng ghê lắm ? Mình sợ anh Thành không yên đâu , anh ấy có bề gì ! Mình làm sao bù đắp cho gia đình người ta được.

- Làm gì sợ hắn vậy ? Pháp luật dung dưỡng bọn họ sao sợ ?

- Bỏ đi, mình về bê