Duck hunt
Một Thời Vụng Dại

Một Thời Vụng Dại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324702

Bình chọn: 10.00/10/470 lượt.

bé ấy làm đồng minh, phí công lặm

Khả Khả run người vì cơn giận bất chợt ập đện Cô giơ tay cao tát vào má Quốc . Quốc đưa tay đón và nắm khuỷu tay Khả Khả bóp thật manh. Giọng hầm hừ, ông bảo :

- Đừng đóng kịch trước mặt tội Bà vú và Thi Đình bị cô mê hoặc, chứ tôi thì không bao giờ ngã lòng, cô hiểu không ? Dẹp mơ ước được làm vợ tôi đi !

- Ông thật là hồ đồ, bất lịch sự đến không ngợ.

- Hồ đồ là sao? Thấy người ta có sẵn cơ nghiêp. Chỉ cần uốn ba tấc lưỡi, chiêu dụ bà gìa, trẻ con để thực hiện sự chiếm đoạt địa vị và tất cả những gì tôi có à? Dẹp cái mộng điên khùng đầy thủ đoạn đó đi.

Khả Khả nóng mặt, mắt long lanh trừng Quốc :

- Ông nghĩ sao mặc ộng Thời gian sẽ chứng mình tất cạ Có sự thật nào không phơi bày dưới ánh mặt trời chự Ông không được sỉ nhục tôi đọ Nếu còn, tôi không tha cho ông nữa đậu

Kiến Quốc cúi mặt, mắt trừng to, ông cười gằn :

- Cô một năm nay chiều chuộng bà vú, cưng chiều con gái tôi là ý đồ gì ? Tôi khờ khạo không biết hay sao ? Đừng có họng

Khả nghe mùi rượu phà vào mặt mình, ánh mắt ngầu đỏ của Quốc cho cô biết, cái nóng bức của rượu đã biến Quốc không còn mình nựa Cô quay lưng bước mạnh, lách mình vào trong phòng, sau khi đẩy thật mạnh cho hai tay Quốc rời vai mình, ánh mắt bực tức, oán hận không giấu giệm.

Cô ôm Thi Đình vào lòng, bởi con bé chạy ùa lại bám chặt cô, như cánh phao của bé trong cơn sóng dập dồn, bao phụ Tiếng khóc của Thi Đình rấm rức, cô vuốt đầu ngọt ngào, dỗ dành bằng những nụ hôn thân thiết :

- Nín đi cô thượng Đừng khóc nữa, cô giận không đến dạy, con không sợ sao ?

Thi Đình đưa tay lên lau nước mắt, nó nhìn Khả hỏi :

- Bộ cô cũng không thương con sao ?

- Sao lại không ? Nhung Thi Đình phải ngoan nghe lời cô, không được khóc nựa

- Ba đánh đau lắm cô biết không, làm sao không khóc được ?

Con bé kéo rốp lên, lằn đỏ ngang dọc nổi dài theo đụi Thì ra cây thước của Khả là phương tiện để Quốc hành hạ con bẹ Thật ghê tởm cho thái độ vũ phu của một người cha dành cho con gái mịnh Cô xuýt xoa, lấy dầu thoa cho Thi Đình. Con bé ôm cô bật khọc Khả nhớ lại mẹ mình, khi con bé nghẹn ngào bảo :

- Phải chi cô là mẹ của con, thì đâu có bị ba đạnh Cô biết không, con thương cô lặm Nếu cô không thèm dạy học, con nhớ cô biết bao nhiêu ! ?

Khả nhớ lại số phận hẩm hiu của mịnh Cô để le mình lặng lẻ rợi Thi Đình ngướng lên nhìn cô, con bé thôi khóc mắt vươn to, có lẽ nó ngạc nhiên khi thấy cô giáo vì mình mà khọc Thi Đình bá cổ Khả Khả, con bé hôn thật nhiều lên má cộ Khả ôm Thi Đình thật chặt trong vòng tay mịnh

Hình ảnh thân thiết ấy ập vào mắt khi Kiến Quốc trở lại với bao thư trên tạy Ông định trao số tiền tháng cho Khả và báo cho cô biết tháng sau không cần phải đến nựa Nhưng khi bắt gặp Khả Khả với khuôn mặt đầy nước mắt và ôm con mình với sự xúc động đó, Quốc lặng người nhìn họ Nhưng sợ Khả thấy mình Quốc nép vào cựa

- Cô đừng bỏ con nhạ không có ai săn sóc và thương yêu dạy dỗ con như cô vây. Nha cô.

-...

- Con sẽ nói bà vú trả lương cho cô, không cần tiền của ba đậu Cô đừng nghĩ chơi với con nhạ Cô hứa với con đi !

Lòng Khả nghẹn ngào, bởi cô không thể đến đây khi Kiến Quốc có thái độ bất nhã ấy, nhưng con b'e thật sự cô đôc. Nếu không có cô cận kề, trong ngôi nhà thênh thang này Thi Đình còn biết trò chuyện với ai, ngoài bữa cơm trao đổi với bà vú năm ba cậu Khả Khả với bao công việc liên tục vây kín; thế mà, tâm hồn cô còn cô độc, trống vắng, buồn thảm, huống gì Thi Đình . Ngoài giờ đến lớp do bác tài đưa rước, con bé sẽ làm gì suốt thời gian thênh thang còn lại ?

- Nín đi đừng khóc nữa cô thượng Rồi cô sẽ năn nỉ ba ở lại, nếu con chịu ngoan ngoãn nghe lời cô day.

Giọng Thi Đình vui hơn :

- Cô không gạt con chứ ?

Khả Khả gật đầu hỏi :

- Nhưng con cũng không cãi lời cô chứ ?

- Dạ, cô nói đi, chỉ cần đực gần bên cô, dạy gì con cũng nghe hệt Chỉ sợ ba không cho cô ở gần con thội

Khả vuốt má Thi Đình ngọt ngào hơn :

- Cô sẽ xin ba đến dạy cho con vào mỗi tối không cần tiền lương, không lẽ ba con ghét cô đến đây dữ vậy sao ?

- Rồi tiền đâu cô ăn cợm Con không chịu đậu

- Cô tự lo mà, nhưng con có chịu nghe lời cô hay không đa.

Thi Đình hôn má cô thật kêu, sốt sắng đáp :

- Dạ nghe, cô nói đi.

Khả lau nước mắt cho Thi Đình và cho cả mịnh Cô nhỏ nhẹ bảo :

- Mẹ con mất rồi, cũng như mẹ cô vây. Dù mình có thương tiếc, nhớ nhung thế nào mẹ cũng không có về với chúng ta được, biết không? Cho nên, có thương yêu hãy giữ kín trong lòng, đừng để cho ba hay cô Tuyết gì đó biệt

- Tại sao vậy ? Mẹ là của con, nhớ mẹ không được sao ?

- Con nhắc đến mẹ, ba con sẽ nhớ, vì ba mạ đã sống hạnh phúc bên nhau bao nhiêu năm, làm sao ba con có thể quên mẹ đươc.

- Vậy sao ba đòi cưới cô Tuyết, bắt con phải