
c trên tay, Khả lặng nhìn anh, không ai nói với ai câu gì. Đêm cứ thế dần quạ Hai đêm sau, Quốc về rất khuya. Khả nghĩ anh uống rượu say, nhưng không Quốc rất tỉnh. Anh lặng lẽ vào phòng và ngủ tại chiếc ghế dài đó. Khả dạy Thi Đình xong, cô dừng lại phòng và không vào nữa. Khả đi khập khiễng bằng chiếc nạn gỗ, cô lần theo hành lang ra cạnh nhà, ngồi nhìn khóm hoa dưới trời đêm lặng lẽ rơi. Đêm nào Quốc về cũng có một cô theo cùng, xe để ở nhà, họ đưa Quốc về, nụ hôn trao nhau thật nồng và kéo dài, trước khi Quốc vào nhà. Đêm nay, khi dạy Thi Đình làm bài. Khả tựïa cửa sổ nhìn ra cổng, hình ảnh đó lần nữa ập vào mắt cộ Khả nghe lòng nhói đau, muốn quay đi để đừng thấy nữa, nhưng đôi chân như muốn qụy nơi đó. Vậy mà Quốc thản nhiên vào phòng Thi Đình với khuôn mặt vui vẻ, đôi môi rộng mở như trải qua phút giây sung sướng vậy. Điều này, cho Khả thêm sắt se tim mình. không muốn lưu lại đây phút giây nào. Ôn lại đời mình cô lặng lẽ ngước mặt cho lệ rơi. Tiếng mưa rã rít rơi nhè nhẹ trong gío áp vào má của Khả, cô thích cảm giác ấy, nên ngồi nhìn mưa tí tách bên hiên. Quốc giật mình bởi gío từ cửa sổ ập vào phòng. Anh ngồi dậy định đóng cửa sổ lại. Ánh đèn ngủ màu hồng nhạt soi đủ cho anh thấy chiếc giường trống vắng, drap nệm thẳng tấp, chứng tỏ Khả chưa hề về phòng. Anh chạy sang phòng Thi Đình bởi đồng hồ dạ quang trên tay anh chỉ con số ba lạnh lùng đi quạ Thi Đình yên giấc, xung quanh lạnh như tờ !!!
- Vậy Khả đi đâu? Quốc run người, anh chạy xuống bếp, lại phòng vú, bật đèn hành lang và bốn góc nhà. Quốc vội tắt đèn khi thấy bóng Khả ngồi tựïa vào tường bên hiên nhà nhìn mưa. bên cạnh chiếc nạn gỗ năm chơ vơ đó. Quốc chậm bước lại gần và nhỏ nhẹ hỏi:
- Sao em không ngủ mà ngồi đây? Mưa bệnh đó. Để anh dìu em vào phòng nhạ Khả lắc đầu, giọng đáp thật êm:
- Anh ngủ đi, bao giờ em muốn tựï vào mà. Thật lâu, Quốc hỏi khi thấy nước mắt in trên má Khả:
- Em giận hay buồn vì anh?
- Không, em muốn về nhà của mình. Mai em về, anh không cần phải nhọc công đưa.
- Em không thích ở đây sao?
- Có lẽ nó không thích hợp với em. Thiết nghĩ có nhiều người thích hợp hơn, anh biết mà, cần gì Khả Khả nữa.
- Em giận anh?
- Không. Anh đâu có gì để giận. Tựï em muốn về nơi của chính mình thôi. Vở kịch kéo màn rồi. Khán gỉa đã kéo nhau về, em ở lại làm gì nữa. Vả lại, em chán vai trò diễn viên đóng thề này lắm rồi. Em muốn, em là em thôi. Anh không phản đối chứ?
- Anh có quyền phản đối sao? Anh nghĩ Kiến Quốc chỉ có quyền im lặng nghe theo quyết định của đàn bà thôi.
- Vậy thì tốt, mai em sẽ là em thật sựï.
- Còn Thi Đình thì sao?
- Nó là của anh, mãi mãi không có gì thay đổi. Thỉnh thoảng có cơ hội em sẽ đến hay rảnh anh đưa con bé đến với em. Thật lâu Quốc lên tiếng:
- Em thật sựï không yêu anh sao?
- Nhiều người yêu anh qúa. Với anh như thế chưa đủ sao thì đúng hơn. Em không phải là người con g'ai tốt, nên em không thể gắn bó với ai, kể cả anh? Cho nên....
- Em từ chối anh, dù lòng em se thắt khi anh hôn người ta ngoài cổng mỗi đêm đúng không?
- Tình cờ hình ảnh đó vào mắt, chứ em không chủ ý chờ anh để nhìn sựï âu yếm riêng tư của anh. Quốc gằn hỏi:
- Em chưa trả lời câu hỏi của anh.
- Câu gì?
- Em có yêu anh không? Nhìn anh hôn người ta em có nghe tim mình nhói đau không? Em nói đi. Khả nhép môi mắt xoe tròn hướng về Quốc.
- Anh lấu quyền gì bắt buộc em?
- Hừ ! Em không đủ cam đảm để tỏ tình cảm sâu đậm dành cho anh. Tại sao em có can đảm khích bác cho anh xa em, cho anh đau khổ? Bộ em nói anh sung sướng khi hôn họ hay sao? Khả im lặng. Quốc ôm lấy vai cô kéo vào lòng mắt trừng to, giọng gầm gừ:
- Em tưởng anh không biết gì về em sao? Anh đâu có khùng, có đui đến nổi không biết em xúc động khi được anh hôn?
- Anh đừng nói bậy nửa được không. Khả gượng ngồi dậy, nhưng vòng tay Kiến Quốc ôm cô vào lòng. Anh áp đầu cô vào ngựïc mình giọng thật êm:
- Tất cả về em anh đều biết. Lê Hoàng....
- Anh biết gì....? -Khả xô mạnh Quốc và gằn giọng, chặn lời.
- Em làm gì vậy Khả Khả? Anh bao giờ cũng yêu em mà. Cô giọng hỏi, hai tay nắm lấy áo của Quốc:
- Anh biết gì về cuộc đời em, anh nói đỉ Nói mau !
Ánh mắt vươn to, gương mặt tái đi và giọng nói run run ấy cho Quốc biết sựï kích động trong cô không nhỏ. Anh vụt ôm Khả vào lòng vỗ về:
- Bình tĩnh lại đi, nghe anh nói nè. Khả như con mèo nhỏ, nằm trong lòng Quốc một cách ngoan ngoãn với dòng lệ tuôn nhanh. Quốc ngọt ngào bảo:
- Lê Hoàng với thành ý khi kể cho anh nghe chuyện ngày ấy của....
Khả vụt đẩy Quốc và băng trong mưa với những bước chân khập khiễng. Quốc chạy và ôm cô đưa vào phòng anh khóa cửa cẩn thận, lại bên cộ Nhưng Khả đưa hai tay bịt kín vành tai kêu lên như vừa bị thương tích vậy:
- Anh đừng nói nữa ! Em không nghe.... không nghe. Quốc gật đầu, ngả