
- Sao con bé bảo, dỗ nó ngủ xong mi đi qua phòng ba nó? Khả Khả bắt ánh mắt "bậy bạ " của bạn, cô cau mày bảo:
-
- Lúc trước ta dỗ Thi Đình ngủ là về nhà mình. Sáng con bé hỏi vú bảo tao đi làm. Chứ với Quốc tao chưa có gì. Thật sự mà. Chuyện tại sao tao làm mẹ bất đắc dĩ ấy đó, tụi bây biết rồi, còn gì. Khả Khả, đâu có gì phải che giấu. Vả lại chưa cưới hỏi ai dám gần gũi chứ?
- Có không đó nghe. Đừng lấy vải thưa che mắt Thánh nhé, cô bạn nhỏ.
- Không tin thì thôi, ai sợ ai mà tra gạn?
- Hơ ! Hơ ! Một con cáo từng trải qua rừng mơ, lại có chuyện tha con nai vàng ngơ ngác sao? Mỡ còn đấy, mà mèo bị treo mỏ, ai chịu? Lam Hằng cười, chỉ Hồng Hạnh hăm dọa:
-
- Coi chừng nhỏ Khả Khả phản pháo mi đó.
- Làm gì tao hỉ?
- Ở đó mà hỉ với hả. Khả Khả nó bảo:
- "Lấy bụng ta suy bụng người " thì mi nói gì đây? Trong khi mi và hắn, hí hí ! Hết sẩy luôn.
- Được thôi. Miễn bàn.
- Không dám đâu. Đồ Tân Trang thì có. Hạnh đập lên vai Hằng không nương taỵ Khả Khả vỗ tay cười thành tiếng. Lam Hằng ngừng lại khi khuôn cửa có người nào đó án ngữ. Mắt Khả sựng lại. Hạnh đon đả gọi:
- Hơ ! Chú Út mới đến hả? Mời ngồi!
- Hằng gọt trái cây cho chú Long dùm đi. Hằng thở nhẹ, lặng lẽ nhìn Duy Long. Hạnh nắm tay bảo:
- "Chúng ta về nhé " Lam Hằng ngọt giọng bảo:
- Khả Khả, chiều mi về nhà, ta sẽ đến đón nhé.
- Ừ. Về đi làm kẻo trể. Hạnh nheo mắt trước khi rời khỏi nơi đó, nhường không khí cho hai người. Long nhìn Khả thật lâu, anh mở lời:
- Em khỏe không Khả Khả. Nghe nói chiều nay em về nhà Quốc dưỡng bệnh phải không? Anh thấy Quốc thật lòng lo lắng và thương em nữa.
- Dạ. Long lấy giọng như tạo cho mình một sức mạnh để đủ cam đảm trút hết nỗi lòng của mình:
- Anh biết, mình không phải với em. Trong lòng anh luôn dành cho hình ảnh của em, bởi tất cả đi qua để lại trong anh kỷ niệm đẹp, không thể nào quên được Khả Khả ạ.
- Anh nói hết ý mình chưa?
- Em muốn đuổi anh? Khả thở dài, thấp giọng bảo:
- Bây giờ, chúng ta sống trong hiện tại với bổn phận, cương vị hẳn hòi rồi. Mình cũng không còn ở tuổi mười tám để có những mơ mộng, tiếc nhớ thời niên thiếu ấy nữa. Anh không cần xóa đi sựï áy náy trong lòng mình bằng những lời tiếc nuối cho em. Mà dù, trong anh có sựï yêu thương thật sựï dành riêng Khả Khả, em cũng không cần biết và không thèm cái thứ tình muộn màng ấy đâu. Và em cũng căm thù cái giọng tội nghiệp ấy, nhất là từ đôi môi anh. Anh hiểu chứ Duy Long? Long không ngờ Khả Khả cứng rắn như vậy. Anh lặng nhìn nét căng thẳng ở Khả Khả. Nhếch môi Khả Khả tiếp:
- Em biết, anh chỉ có hạnh phúc bên em thôi. Còn với cô Út mẫu người ấy, càng sống anh càng đau khổ hơn. Đó là cái giá mà anh phải trả bởi sựï hiếu thảo một cách nhu nhược của anh và tính ích kỷ, bảo thủ của má anh cũng phải chấp nhận đáp số do UT dành cho bà. Với em, xa anh không hề đau khổ mà là mừng, vì em thù ghét hạng đàn ông không có quyết định chắc chắn cho bản thân mình. Luôn lệ thuộc vào đàn bà. Nuốt giọng Khả Khả đưa tay mời:
- Anh về đi, tôi không muốn tiếp anh nữa dù là một giây ngắn ngủi cũng vậy. Về mà gẫm nghĩ lại đời mình cho tận tường sâu sắc hơn. Long chưa muốn về, anh muốn nói điều gì đó cho thỏa ý mình. Nhưng Thi Đình ùa vào với Kiến Quốc và cả bà vú. Anh đành đứng dậy nghiêm chỉnh bảo khi nắm tay Quốc:
- Ngày mai tôi về bên ấy. Thay mặt cô của Khả Khả tôi gửi đứa cháu này cho Quốc. Chúc hai người hạnh phúc.
- Cám ơn "dượng Út " tôi tin rằng Khả Khả sẽ đem lại hạnh phúc trọn vẹn lại cho gia đình và cho cả cuộc đời của Kiến Quốc nữa. Vỗ vai Quốc, Long bảo:
- Cậu là người đàn ông hạnh phúc nhất đấy.
- Cảm ơn ! Tôi sẽ giữ mãi vinh hạnh ấy đến cuối cuộc đời.
- Được vậy thì tốt. Tôi đi nhé. -Long nhìn Khả Khả và buông tay Quốc quay ra cửa. Quốc cười tiễn Long, anh quay vào bảo Thi Đình:
- Con gom đồ vào giỏ và mang ra xe phụ vú nhạ Ba ẵm mẹ ra trước nhá.
- Ơ không. Em đi được mà. Anh không cần phải thế đâu. Quốc trừng mắt gằn giọng:
- Em muốn nằm viện nữa hay sao. Chồng giúp vợ trong cơn bệnh hoạn ai dám cười chứ. Vợ mình, mình ẵm, bộ tha vợ ai sao sợ. Nhưng Khả nhất định giữ ý mình:
- Em bảo là không sao rồi mà.
- Em mà cãi là ăn đòn đó. Có ngồi im hay không thì nói? Và Vú xen vào:
- Khả Khả à, con để chồng đưa ra xe, ai cười vú chịu chọ Khả nhăn mặt nhìn Quốc. Anh cười:
- Anh nhớ khuôn mặt em đẹp lắm mà, đâu có giống bây giờ. Quốc đưa tay lòn qua gáy và gối chân, đưa Khả ra xe. Anh bảo nhỏ bên tai cô:
- Tôi không muốn vú và Thi Đình đau khổ nên làm vậy. Chứ tôi không hề có ý lợi dụng cô gì đâu. Xin lổi, nếu sựï va chạm gần gũi ấy làm cô buồn nhé. Quốc rất vui khi cùng vú đưa Khả về nhà. Nhưng khi vú khuất sau cánh cửa, Thi Đình về phòng, anh sang ghế dài nằm lặng lẽ với điếu thuố