
ngọc bao bọc,
trong không gian bao la, lộ vẻ trầm tư khôn xiết. Không có vẻ quyến rũ
của nước chảy, không thấy vẻ đung đưa của hoa núi, trước mắt là băng
tuyết ngợp trời giá buốt, sắc điệu thanh tịnh không tranh cầu. Dưới hồ
băng dày cộp, ẩn chứa một truyền thuyết liên quan đến thủy quái của hồ.
Giống như ký ức xa xưa, cùng những câu chuyện cổ của người Đồ Ngõa, hết
thảy đã chìm sâu xuống đáy hồ. Tựa như phá vỡ tầng băng này là có thể
lấy được nguồn nước sinh mệnh bất tận. Thời gian này chỉ tạm thời phong
kín nó, đợi đến khi xuân ấm hoa nở, vạn vật sinh sôi, bạn sẽ phát hiện
ra, hạnh phúc hóa ra giản đơn đến thế.
Trong thế giới bị tuyết
trắng bao phủ còn có một sự ấm áp không bị đóng băng, đó là cuộc sống
nhiệt thành, tình cảm nồng cháy của người Đồ Ngõa. Họ vung những chiếc
roi thần của dân tộc, thúc nhanh vó ngựa lao qua sự tĩnh lặng của đất
trời, một bầu rượu sữa là có thể ủ ấm linh hồn lạnh giá. Tổ tiên của họ
là những anh hùng rong ruổi biên cương, về sau chuyển đến vùng tịnh thổ
nhân gian này, trở thành những ẩn sĩ chốn núi sâu vực tuyết. Họ đem sinh mệnh giao phó cho bầu trời Kanas, từ đây về sau, hiền hòa phẳng lặng
chính là tư thế của cuộc sống, ung dung chính là tâm tình vĩnh hằng.
Tuyết rơi không một tiếng động, hồ Kanas hết thảy long lanh trong vắt. Vì mặt hồ thuần túy này, vì trái tim băng khiết trong bình ngọc này, biết bao
người đã đi đêm về hôm, lặn lội tìm kiếm trong mưa gió bão bùng. Bạn đi
theo những dấu chân của người đi trước, suốt chặng đường rưng rưng cảm
động, rồi lại truyền sự xúc động cho những người đến sau. Mà người Đồ
Ngõa chất phác, nhìn những khách đến rồi lại đi, trước sau vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu, không vì một ai mà thay đổi câu chuyện về Kanas.
Trong hồ nước ngưng đọng ấy, bạn có thể nhìn thấy mặt hồ nơi đáy trái tim
mình đang hối hả chảy trôi. Có một con suối nguồn đang chảy về phía mùa
xuân. Có một ngôi nhà, đang tồn tại ở vùng đất hạnh phúc.
Đi qua
hồ Kanas bốn mùa, cùng trải nghiệm tình cảm suốt bốn mùa với hồ nước,
đời người cũng vì một lần giao hòa tươi đẹp mà chân thực này, mà trở nên tràn đầy sắc màu kỳ ảo mê ly. Hãy tin chắc rằng, chỉ cần có một hồ
nước, thì chốn tịnh thổ nhân gian Kanas này sẽ không bao giờ biến mất,
người Đồ Ngõa cũng vĩnh viễn giữ được quê nhà tự nhiên của mình. Vậy
thì, hãy lựa chọn rời đi một cách ung dung thanh thản. Nhiều năm về sau, nếu như lại đến nơi này, thứ hồ Kanas trao cho bạn, vẫn là phong thái
tinh khiết của ngày hôm qua.
Hồ Thanh Hải xanh thăm thẳm
Vì nghe thấy gió mát mời gọi, hay vì nhìn thấy mây trắng vẫy tay, mà tôi
đã gặp gỡ hồ Thanh Hải như thế. Lúc này, không chỉ là rung động sững sờ, mà hơn nữa còn là cảm giác quen thuộc đến điếng lòng. Đắm chìm trong
màu xanh thăm thẳm, hun hút, thực sự cảm nhận được vẻ đẹp của nhân sinh, sự quyến rũ của tự nhiên.
Hồ Thanh Hải nằm trong lòng bồn địa
Thanh Hải, phía đông bắc tỉnh Thanh Hải, hình thành do sự đứt gãy địa
tầng giữa núi Đại Thông, núi Nhật Nguyệt và phía nam núi Thanh Hải. Diện tích hồ vào khoảng 29661 kilômét vuông, hồ nằm ở độ cao 3196 mét cách
mặt nước biển, là hồ nước mặn lớn nhất đại lục Trung Quốc.
Hồ
Thanh Hải sâu thẳm mà tinh khiết, nó cam tâm tình nguyện rũ bỏ phồn hoa, âm thầm gìn giữ vùng đất xa xôi này. Tránh xa huyên náo ồn ào, không
phải để ẩn đi vẻ đẹp của mình, cũng không phải sợ thế nhân quấy nhiễu,
mà chỉ là yên tĩnh ở trên cao nguyên, lấy núi tuyết làm khung cốt, mượn
trời xanh làm xiêm y, giữ lại cho thiên nhiên mái nhà nguyên thủy và
thuần túy nhất.
Năm xưa, khi Văn Thành công chúa xa xôi ngàn dặm
đến Tây Tạng, lúc tới núi Nhật Nguyệt, quay đầu chẳng nhìn thấy Trường
An, nhìn sang phía Tây bốn bề hoang vu lạnh lẽo. Những giọt nước mắt nhớ quê nhà của nàng, rơi xuống lòng sông, mà điểm cuối của dòng sông ấy,
chảy thẳng vào lòng hồ Thanh Hải. Đến đây cùng với một truyền thuyết
đẹp, trong trái tim tôi chất chứa thêm một nỗi xúc động dịu dàng, rất
muốn biết, nàng công chúa Đại Đường bị gả chồng đến nơi tha hương ấy, đi qua mây nước ngàn năm, nàng có hạnh phúc không?
Bước giữa làn
sóng như lụa gấm sắc vàng của hoa cải dầu, hương thơm lãng đãng vương
vấn khắp trời. Những cơn gió mát đã dùng bút mực linh hoạt, phác nên một bức tranh hoành tráng giữa non nước tú lệ của hồ Thanh Hải. Hân hoan
dạo bước trong khung cảnh ấy, tắm dưới cơn mưa cánh hoa màu vàng rực, và thả hồn bồng bềnh giữa vạn khoảnh sóng nước hồ xanh. Bầu trời xanh thăm thẳm ấy, khiến người ta nguyện đem trái tim nhuốm đầy phong trần của
mình dìm sâu trong đó, rồi lại với lên, để nó trong vắt vô trần.
Đến hồ Thanh Hải, cái bạn theo đuổi tìm kiếm không phải là tình thơ ý họa,
mà là những phong tục tập quán hết sức chất phác hồn nhiên. Những người
mục dân hồn hậu đuổi bầy dê bầy cừu, những bóng dáng trôi dạt như mây,
nhởn nhơ giữa thảo nguyên mênh mông vời vợi. Lều trướng chi chít như bàn cờ là mái nhà che mưa che gió cho người dân du mục. Khi nhìn núi tuyết, từ lâu nó đã biến giấc mơ tươi đẹp trở th