Nếu Bỗng Ta Chạm Nhau

Nếu Bỗng Ta Chạm Nhau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 326810

Bình chọn: 7.00/10/681 lượt.

sắc.

What??? Giống con cún nhà nó? Một đại thiếu gia đẹp trai, tài giỏi
như hắn hôn nó mà nó bảo giống như con “cờ hó” nhà nó á? (anh này bệnh
tự sướng cao quá :v). Thật quá quắt mà.

- Xuống ăn cơm._nó nhìn khuôn mặt hắn đổi màu không khỏi cười thầm.

- Ừ.

- Đồ công tử dỏm. Mới nói không ăn cơ mà.

- Bây giờ tôi muốn ăn rồi. Làm sao không?

- Không.

Nó ra khỏi phòng, cũng không để ý hắn đang đi ngay sau mà chửi:

- Đồ đàn bà, đồ ki bo, đồ chắp vặt, đồ lợi dụng, đồ…đồ…Đồ gì nhỉ?_nó cứ lẩm bẩm một mình.

- Đồ vô liêm sỉ chứ gì._hắn chen vào.

- A ha. Đúng rồi._nó nhảy cẫng lên, khoa chân múa tay thích thú.

- Cô được lắm._hắn trầm giọng.

- Ối!_nó giật thót.- Anh…anh theo sau tôi à?

- Ừ. Chửi hay lắm.

- Hờ. Xuống ăn nhanh kẻo nguội hết đồ._nó mau chóng chạy xuống dưới, không dám nhìn ánh mắt giết người kia.

Ăn xong, nó kêu mệt rồi phủi quần lên phòng, để mặc hắn với đống bát
to tướng. Lúc hắn nhận ra bị nó gài nó đã đi từ lâu. Hắn gọi giúp việc
tới rửa rồi bỏ lên trên.

Nó về phòng, nằm lăn lộn trên giường nghe ngạc. Chán chê mê mải rồi
mà chả có gì thú vị, mới có 7h30 thôi. Hay là ngủ? Nó ngủ nhiều đến nỗi
mắt sưng rồi, ngủ nữa chắc không mở được mắt mất. Nó chợt nhiws ra lần
đụng độ hắn ở nhà sách. Đúng rồi! Hắn “cướp” sách của nó, bây giờ chắc
chắn đang trong nhà, phải tìm đọc mới được.

Nó tới trước cửa phòng hắn, gõ cửa.

“Cốc…cốc…cốc”

Không có động tĩnh gì cả, có lẽ hắn còn đang xem ti vi dưới kia. Nó
thử xoay nắm cửa. Cửa không khóa, hắn không có thói quen khóa cửa sao?
Nó chần chừ suy nghĩ xem có nên vào hay không? Kể cũng hơi vô duyên khi
tự nhiên vào phòng con trai. Nhưng mà kệ, nó có trộm cắp gì đâu mà phải
sợ cơ chứ. Nó bước vào, lúc chiều có vào phòng hắn nhưng nó không để ý
lắm, bây giờ vào nó lại thấy khá ngạc nhiên với cách bài trí không giống châu Âu cũng chẳng ra châu Á, cách bài trí tưởng như lộn xộn nhưng nhìn kĩ lại thấy nó rất sáng tạo, lại hài hòa. Nó lại gần giá sách. Hai giá
sách phải cao tới ba mét kê sát hai bên tường với đủ loại sách từ kinh
tế, khoa học tới truyện tranh. Trông phòng hắn cũng giống cái thư viện
thu nhỏ lắm. Nó cẩn thận tìm kiếm. Hừm, sao hắn cất kĩ quá vậy?

- A! Đây rồi._nó reo lên sung sướng.

Cuốn “Khoa học và đời sống 5″ nó đang tìm ở trên giá cao tít. Nó với
tay lên. Sặc. Giá sách cao thế không biết. Nó làm gì thấp lắm đâu mà với không tới chứ. Nó lại kiễng chân, cao hơn được tí nữa, gần tới rồi.
Bỗng một bàn tay với lấy cuốn sách cho nó. Nó giật thót, đôi chân đang
kiễng bỗng chới với, nó theo hướng sàn gỗ mà ngã tới.

Cảnh tượng trước mắt thật rất mờ ám. Hắn đang quấn một chiếc khăn tắm ở ngang hông nằm trên người nó, còn nó thì nằm trên tấm thảm lông màu
đen. Quan trọng nhất là hai người đang mắt chữ O miệng chữ O luôn, mặt
đối mặt, mũi chạm mũi, môi chạm môi. Nếu bây giờ ai nhìn vào cũng sẽ
hiểu lầm đôi trẻ (mà kẻ gây ra là ta *cười lớn*)

Hai người vẫn nằm im bất động.

Chuyện là lúc nó ngã, hắn theo phản xạ có điều kiện đưa tay ra đỡ.
Đáng thương thay là trời thích phụ lòng người, “người đàn ông hấp dẫn
nhất thế giới” đã kịp kéo hai người xuống tạo ra cảnh tượng ám muội kia. (trờii nào? ta đó. muahihi :v)

“I came in like a wrecking ball/I never hit so hard in love”

“Đừng vội vàng em hãy là em của ngày hôm qua/Đừng bỏ mặc anh một mình nơi đây”

Hai chiếc điện thoại không hẹn mà cùng reo làm hai con người bất động nãy giờ sực tỉnh. Hắn lật đật đứng dậy với điện thoại đầu giường, cố
gắng bình ổn trái tim đang nhảy tưng tưng, nó cũng móc điện thoại ra.

- Tao/tớ nghe đây._hai người, hai điện thoại, hai nơi cùng đồng thanh.

- Đến BLUE chơi đi._Thảo và Tú mỗi người gọi cho một người khác nhau cùng nói một câu.

- Ừ. Tớ đến ngay._nó nhỏ nhẹ.

- Chờ tao tí._hắn nói cụt lủn.

Nãy giờ trong phòng vẫn là không khí kì quặc, ngột ngạt vô cùng. Hắn đành lên tiếng:

- Cô cũng tới đó hả? Thay đồ đi tôi chở cô đi.

- Ừ._nó trả lời nhẹ nhàng rồi chạy như bay ra khỏi phòng.

Tim nó vẫn đang loạn nhịp, có một cảm giác kì lạ nhen nhóm trong tim. Nó bất giác đưa tay lên môi. Trên đó, vẫn còn lưu lại mùi bạc hà với
hơi thở nam tính của hắn. Nó không biết từ bao giờ mà thàhkiến của nó
với hắn đã biến mất. Không phải là nó đang thích hắn chứ??? Nó lắc lắc
đầu. Không bao giờ và đừng mong chờ, hắn là đồ đáng ghét, đáng ghét. Nó
tự nhủ rồi mau chóng thay đồ. Khi nó vừa mở cửa bước ra thì cánh cửa đối diện cũng mở ra cùng lúc. Nó không dám nhìn hắn, cả ngày hôm nay đã quá nhiều chuyện xấu hổ rồi. Hắn cũng không nói gì, lẳng lặng đi trước, nó
đi theo sau.

Trên đường đến BLUE vẫn là sự im lặng bức người. Hai con người trên xe, mỗi người đều mang theo suy nghĩ riêng của mình.



…Bar BLUE…

Tụ điểm ăn chơi của các tiểu thư, công tử đông hơn mọi ngày, người ra vào tấp nập,


XtGem Forum catalog