
u nó đã chĩa thẳng vòi nước vào người hắn và…
“Phụt”
Mái tóc hạt dẻ của hắn tiếp nhận luồng nước đầu tiên, rồi cả người cũng dần trở nên ướt át.
- Cô dám phun nước vào tôi sao?_hắn tức giận gào lên.
- Tôi không cố ý đâu mà. Hì hì._nó cười nịnh nọt nhưng ai cũng nghe ra là cười đểu.
- Cô…cô…_hắn tức giận nói không nên lời.
- Tại anh trước. Lêu lêu._nó lè lưỡi trêu chọc.
- Là cô khiêu chiến trước đấy nhá._hắn hô to rồi ngay lập tức chĩa luôn vòi nước về phía nó mà ra sức phun.
- Thích thì chiều. Liều thì chiến. Come on, babe._Nó chu mỏ lên rồi cũng lăn xả vào.
Tại biệt thự rộng lớn nằm không xa nội thành, giữa cái nắng nhẹ và
thời tiết rét run đặc trưng của mùa đông Việt Nam có hai kẻ điên khùng
vừa hò hét, vừa đuổi nhau chạy vòng vòng, phun nước tứ tung…
(P&T: Từ từ, dừng lại! Có gì đó không ổn. Con TG kia! Mi mới nói cái gì?_đồng thanh
TG: *cười cười* Không có gì. *nói nhỏ* Hai đứa điên khùng thật mà, ta đâu có nói điêu.
T&P: Lẩm bẩm gì đấy? Dẹp ra để anh chị lấy chỗ chiến tranh cái coi.
TG: Lâu lâu bon chen tí mà cũng không cho *bĩu môi*
T&P: *cười đểu* Dép mới à TG? Đẹp thế cho mượn chơi.
TG: Không được. Dép mẹ ta mới mua. Mất mẹ ta giết T^T
T&P: còn không mau đi đi?
TG: *ngậm ngùi* chào m.n Ice đi, không được giao lưu nữa. Bai. Xi diu ơ gên *vẫy vẫy*)
Hai đứa khùng vẫn phun nước vào nhau không thôi. Mãi cho đến khi cả hai đã thấm mệt mới chịu dừng lại.
- Tôi…mệt lắm rồi._hắn thở hổn hển.
- Cuối cùng…anh…cũng…nhận thua._nó vừa nói vừa thở.
- Ai nói thế? Ngồi nghỉ chút rồi tiếp tục._hắn vẫn ngang ngạnh như đứa trẻ bướng bỉnh.
- Thôi! Tôi xin! Anh không mệt thì tôi mệt.
- Thì thôi.
Hai đứa “TK” ngồi bệt trên mặt đất, đầu tóc ướt rối mù, quần áo lấm
lem nước với đất. Mãi một lúc sau mới trở vào nhà. Hắn giục nó đi tắm
rồi mình cũng về phòng tắm luôn.
Tắm xong hắn ung dung xuống dưới chờ nó nấu bữa trưa. 30p trôi qua,
vẫn chưa thấy nó đâu. Đầu hắn xẹt qua một tia nghi hoặc. Có lẽ nào nó
ngã trong nhà tắm? Đang dùng đầu óc 14 năm đọc Conan của mình suy luận
thì hắn thấy nó lò dò bước xuống.
- Tôi tưởng cô ngất trên cành quất rồi chứ?_hắm châm chọc.
- Tôi là loại con gái yếu đuối thế à? Khinh người quá rồi nha.
Thấy nó vẫn đủ sức “đấu võ mồm” với mình thì hắn an tâm hơn. Chắc nó không ốm được.
Nấu ăn xong nó dọn dẹp, dặn hắn là tối nó không dậy nấu cơm, hắn tự
ăn gì đó đi. Nó đi ngủ. Hắn ậm ừ, cũng không nhận ra vẻ khác thường của
nó.
Nó cố gắng bò lên tầng, đầu óc nó đang xoay vòng vòng, cứ kêu ù ù như có con gì ở bên trong khiến nó khó chịu. Cơn mệt mỏi làm nó thiếp đi…
…Sáng hôm sau…
Hắn tỉnh dậy đã là 9h sáng, không ai gọi hắn dậy. Đáng nhẽ 7h sáng nó đã phải gọi hắn dậy ăn sáng rồi chứ? Hắn VSCN rồi xuống dưới nhà ôm “vợ yêu” (là em ti vi to tổ bố cỷa hắn ý :v)
10h…
Hắn bắt đầu thấy đói, nó không nấu bữa sáng, cũng không hề thấy mặt
mũi nó đâu từ sáng đến giờ. Không biết nó đi đâu nữa. Dù gì bây giờ nó
cũng là osin nhà hắn, sống trong nhà hắn thì đi đâu cũng phải biết báo
cho hắn chứ. Thật không coi ai ra gì mà. Hắn bực bội rút điện thoại ra
gọi cho nó.
“I came in like a wrecking ball/I never hit so hard in love”
Điện thoại nó ở đầu giường reo không biết bao nhiêu lần. Nó cố gắng
với lấy cái điện thoại nhưng cánh tay vô lực lại không chịu nghe lời.
Chân tay nó giống như bị phế, không thể nhúc nhích.
Hắn gọi phải đến 20 cuộc mà chỉ có chuông, không ai bắt máy cả. Mới
đầu hắn thấy tức giận, bây giờ thì lòng hắn lại hiện lên nỗi lo sợ mơ
hồ. Có khi nào nó đã xảy ra chuyện? Hắn lắc đầu. Không thể nào. Gọi thêm vài cuộc nữa, kết quả vẫn vậy, nó không nghe đành chịu chứ biết làm thế nào bây giờ. Cơn đói thúc giục làm hắn tạm gác lại chuyện của nó mà đi
tới tủ lạnh tìm đồ ăn. May mà nó có chất cả đống vào rồi. Hắn lôi một
hộp Chocopie với hai hộp sữa ăn tạm (người ta bảo “ngưu tầm ngưu, mã tầm mã” còn anh chị này “lợn tầm lợn” muahaha :v). Hắn ôm đống đồ ăn lên
phòng. Qua phòng nó lại nghe thấy tiếng nhạc phát ra (nhạc tối qua nó mở cho dễ ngủ). Hắn lắc đầu thở dài, lại không tắt à? Đẩy cửa vào phòng,
không có ai. Lap ở đầu giường vẫn đang mở, điện thoại để ngay đấy, thảo
nào hắn gọi không nghe. Chắc đi vội nên quên không tắt lap, quên luôn cả điện thoại rồi. Hậu đậu đến thế là cùng.
Hắn tiến tới đưa tay tắt lap, không phát hiện ra nó đang bị cái chăn
che mất. Lúc hắn vừa quay đầu định rời đi thì tay tự nhiên truyền đến
cảm giác bỏng rát làm hắn giật mình quay đầu lại. Bàn tay trắng nhợt của nó túm chặt lấy tay hắn, mong manh như một chiếc lá nhỏ sắp lìa cành.
Hắn hốt hoảng lật chăn ra. Bàn tay nắm tay hắn dần buông lỏng, nó hoàn
toàn lịm đi. Cả người nó mồ hôi đầm đìa, ướt cả bộ đồ ngủ. Trên khuôn
mặt nhỏ nhắn đẫm nhưng giọt mồ hôi to bằng hạt đậu, tóc bết lại, cả
người đỏ bừn