
/>Những ngày tiếp theo qua đi trong tẻ nhạt, hắn ôm khư khư ti vi,
chẳng để nó xem phim hoạt hình. Đã thế còn giở đủ trò hạch sách làm nó
phát bực. Nó thầm khấn cho hai tháng này qua thật mau đi, nó không muốn
làm osin, không muốn làm nô lệ (chị này chém gió thành thần :v )
Đến ngày thứ ba nó mới nhớ ra “em yêu” của nó. Tại sao nó có thể quên được em ấy cơ chứ. Không lẽ chưa già đã lẫn. Nó lôi lap ra, cắm D-com
lên mạng, nghịch ngợm, rồi tự nhiên lại vào Zing Mp3, mở bảng xếp hạng.
Hừm, đứng đầu là “Gangnam Style” của PSY, nó nhấn vào. Âm thanh sôi động vang lên làm nó thấy vui vẻ hẳn, nó vặn volume lên hết cỡ rồi bắt đầu
nhảy nhót.
Hắn ở dưới nhà xem ti vi không yên. Nhạc thì to quá cỡ, còn rầm rầm
cái gì vậy? Hết chịu nổi, hắn hùng hổ đi lên tầng trên. Tới phòng nó,
tiếng nhạc phát ra inh tai nhức óc làm hắn không khỏi nhíu mày.
Cố nén tức giận, hắn gõ cửa.
Không ai trả lời.
Lại tiếp tục gõ.
Vẫn không mở.
Hắn dùng nốt kiên trì cuối cùng lại gõ.
Vẫn không mở…
Các cụ bảo “quá tam ba bận”, sức chịu đựng của hắn đã đạt tới cảnh giới cao nhất, hắn hung hăng đá cửa một cái.
“Rầm”
- Ồn ào quá!_hắn đứng ngoài cửa bịt tai gào lên.
Nó đang nhảy nhặng xị trong phòng bị tiếng động kèm tiếng gào trời
long đất lở của hắn làm khựng lại. Tiếng nhạc vẫn vang lên đều đều, âm
thanh vô cùng sôi động. Hắn tiến tới, mặt lạnh tanh. Nó sợ hãi tránh
sang bên cạnh, đôi mắt nâu chăm chú nhìn hắn với vẻ ngây thơ vô (số)
tội, mặt đần không thể tả (nên au sẽ không tả :v)
Hắn lại chỗ máy tính, giảm volume xuống một chút rồi xoay người ra
ngoài, khi đi qua nó còn không quên để lại một cái nhếch mép đầy thâm ý
rồi ra ngoài đóng cửa phòng.
Nó đứng im như phỗng, cảm thấy mạch máu dưới da bỗng nhiên tăng nhiệt độ đột ngột làm người nó bốc hỏa. Tại sao ông trời giỏi trêu nó thế, cứ toàn cho hắn thấy nó hâm dở như thế này mới chịu được à?
Hắn ở ngoài cửa, nở một nụ cười tưới rói nhưng nhanh chóng tắt ngay (Á! Mẹ ơi! đẹp trai chết tuôi rồi T^T)
Nó phát hỏa, không biết làm gì đành chạy ra ban công. Ngay lập tức nó bị cảnh trước mắt làm cho kinh ngạc. Ban công này hướng ra sân sau nhà
hắn. Nó đến đây được 4 ngày rồi nhưng chưa ra đến đằng sau. Nhà hắn thật xa hoa quá nha, trước đẹp sau cũng đẹp nữa. Cả một thảm có xanh mướt
trải dài đến ngút tầm mắt. Nắng đang lên sau bao ngày trời ảm đạm, cái
nắng đông Hà Nội không gay gắt, nhẹ nhàng rắc xuống mặt cỏ xanh ướt
sương ánh nắng chan hòa làm tất cả cảnh vật như lung linh hơn. Điều
khiến nó đặc biệt chú ý là cây hoa trắng toát ở đằng xa xa kia. Nó rất
đẹp, dưới tán cây còn có cả xích đu trắng thanh khiết. Cảnh trước mắt nó không giống thật chút nào. Nó nhắm mắt lại, mở ra, cảnh vật vẫn y hệt.
Nó quên đi sự việc xấu hổ kia nhanh chóng, quay vào lấy chiếc áo khoác
len rồi chạy ù ra sân sau.
Hắn độc chiếm ti vi mãi cũng chán. Thấy nó chạy ra ngoài, vô thức đi
theo nó. Nó ngồi trên xích đu trắng, dưới nắng mặt trời dịu nhẹ ánh lên
vẻ thanh nhã. Tán cây bạch hoa cứ thế rắc từng cánh hoa nhỏ trắng muốt
lên người nó. Dưới cây bạch hoa, thảm cỏ xanh rì lóng lánh sương càng
làm nổi bật người con gái đang phiêu diêu kia. Cảnh sắc trước mặt làm
hắn điêu đứng. Một vẻ đẹp nguyên sơ, dịu dàng, thánh thiện, lại không hề vướng chút bụi tần. Trông nó giống như tiểu tiên nữ xinh đẹp trong
truyện cổ tích luôn làm say lòng người. Hắn cứ đứng đó, ngây ngốc nhìn
nó, không tự chủ được mà lấy điện thoại ra nháy liên tục.
“Phong ơi! Mày điên rồi! Mày đang làm trò gì thế hả? Tự nhiên đứng
đây ngẩn ngơ ngắm một đứa con gái. Mày không bình thường à?”_con quỉ sứ
trong đầu hắn trỗi dậy.
“Cảnh trước mắt tuyệt nhiên rất đẹp. Hắn là con người nên rung động
trước cái đẹp là chuyện thường tình”_thiên sứ thánh thiện trong hắn bảo vệ.
“Nghe tao này Phong. Trêu chọc cô ta đi”_con quỉ sứ cười ha hả.
” Không được! Cô ấy sẽ ghét mày!”_thiên sứ vội vàng can ngăn.
Hắn gạt phắt thiên sứ áo trắng sang một bên, tiến về phía nó trêu chọc:
- Cô ngồi đây chờ hoàng tử cưỡi lợn tới đón à?_hắn
nhăn nhở.
- Anh…_nó định nói nhưng lại thôi, bầu không khi đang rất tuyệt vời, không thể để kẻ như hắn phá hoại được.
- Tôi làm sao?_hắn được nước làm tới.
- Vô duyên.
- Vô duyên là vô cùng duyên dáng! (câu này nghe quen quen ^^)
- Không thèm cãi nhau với anh. Tụt hết cả cảm xúc.
Nó quay đi, mặc hắn đứng đấy muốn làm gì thì làm.
- Không nói thì thôi. Xì!_hắn như trẻ con, bĩu môi “xì” một tiếng.
Nó không quan tâm, cầm lên một chiếc vòi tưới cho cây, mặc dù sương
đọng trên lá rất nhiều nhưng mặt đất thì hoàn toàn khô. Hắn cũng hăng
hái làm theo.
Hai người đang im lặng tưới cây thì hắn lỡ tay phun trúng vào người nó khiến nó ướt nhẹp.
- Ashhh…Chời gì kì cục vậy?_nó nhíu mày gắt lên.
- Tôi xin lỗi. Tôi không cố ý, chỉ là nhỡ…
Chưa để hắn nói hết câ