XtGem Forum catalog
Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

Nếu Có Kiếp Sau Con Sẽ Không Bao Giờ Làm Con Của Ba

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325950

Bình chọn: 7.00/10/595 lượt.

thôi, chỉ đủ làm ướt vai áo,
ướt tóc của ai đó đang băng nhanh qua đường nhưng lạnh thấu xương, Tiếng mưa bay lất phất, nhẹ nhàng như thổn thức, như đau khổ lắm, nó giống
như là tiếng lòng khắc khoải của ai kia.

Trong một quán caffee, tại một nơi ấm áp với tiếng nhạc nhẹ nhàng, hoà cũng những giợt nước mắt mặt chát, đắng ngắt.

-Em con còn sống được bao lâu nữa cô? Cô ơi, không còn cách nào khác sao ạ?

Khả Chi nức nở trong tiếng khóc, thật sự những gì vừa mới sảy ra khiến chị
không thể nào tin nổi, đau đớn vô cùng. Vậy là sao đây, chị sắp mất đi
đứa em tội nghiệp của mình ư? Vậy là chị sắp mất đi nó ư? Không đâu, chị không chấp nhận đâu, không chấp nhận.

Đưa đôi tay mình đặt nhẹ lên tay chị, bà bác sỹ già khẽ nói, nước mắt bà cũng rơi đều trên má.

-Con à, cô đã cố hết sức rồi, chăc chỉ còn…còn…còn vài ngày nữa thôi.

Dù đã biết trước chuyện này sớm muốn rồi cũng sẽ đến, nhưng sao chị thấy
nó khủng khiếp quá, đáng sợ quá. Còn nỗi đau nào hơn chứ.

-Cô ơi, không còn cách nào khác sao ạ?

Nhìn chị qua hai hàng nước mắt, bà bác sĩ già khẽ lắc đầu như muốn hằn sâu vết dao lên tim chị.

-Không đâu con ạ, y học lúc này chưa thể làm gì được. Con nên chuẩn bị trước
tâm lý nhé. Báo cho Khương Vĩ nữa, trước khi Khang Vĩ mất, nó muốn được
giũ lại một phần thân thể mình, con biết rồi đó.

Khả Chi bước nhẹ
nhàng đến bên cạnh nó, trên giuờng bệnh với đám dây dợ lằng nhằng nó
đang nằm thiếp đi, bên cạnh nó Tùng Lâm đang gục đầu mệt mỏi. Đã hai đêm nay rồi, anh chưa ngủ, từ lúc anh gặp Khang Vĩ, Tùng Lâm không giám
nhắm mắt lại, anh sợ rằng chỉ cần nhắm mắt lại là anh sẽ mất đi nó, anh
sợ lắm.

Nhẹ nhàng cầm đôi tay gầy gò của Khang Vĩ, nước mắt Khả
Chi lăn dài trên má, Khang Vĩ nằm đó hơi thở khó nhọc như đang leo dốc.
Mắt khép hờ, môi mím chặt đau đớn. Áp chặt đôi bàn tay đáng yêu kia lên
má, nước mắt chị ấm nóng khiến nó giật mình mở mắt. Mỉm cười nhẹ nhàng,
nó choàng tay như muốn ôm cổ chị, khẽ đẩy người lên, nó nhăn tít mặt lại vì đau. Khả Chi vội vàng đỡ lấy thân thể em trai, đứa em đáng yêu của
mình, chị ôm nó, thật lòng chị muốn ôm thật chặt, ôm thật chặt, nhưng
lại sợ làm đau Khang Vĩ, chị gục đầu xuống vai Khang Vĩ, nói như thì
thầm trong nước mắt.

-Bé yêu của chị, bé yêu của chị, thằng em ngốc của chị…

Nước mắt Khả Chi trào ra, giọng chị nghẹn đắng trong vị mặn và chát của nước mắt, mặt đắng.

-Chị hai đừng buồn mà, em không còn sống được lâu nữa, em không muốn mình
chết uổng phí. Chị hai này, chị nghe Bi nói nhé, chị này, Bi đâu có chết đúng không chị, Bi vẫn sống trong trong ba, trong anh hai mà. Mỗi ngày, khi chị gọi ba dậy, chị cũng như đang gọi Bi đúng không. Rồi khi chị ôm anh hai, chị cũng như đang ôm Bi mà, chị không muốn thấy Bi sống cạnh
chị sao? Chị không muốn à?

Khang Vĩ ghé vai chị nói, giọng nó mạnh mẽ, không quỵ nuỵ, không thổn thức. Hình như lúc này trong tim nó, niềm vui khi đem lại sự sống cho hai người nó yêu thương đã khiến cho nó vui lắm thì phải. Nó ôm chị ấm áp, nhẹ nhàng, hạnh phúc.

Nãy giờ,
Tùng Lâm đã tỉnh lại, nhưng những gì anh nghe được khiến cho anh không
muốn mở mắt ra nữa, vậy là anh mất đi thật rồi, mất đi người mà anh yêu
suốt đời. Khi Ann định tự tử anh đem hạnh phúc của chính bản thân mình,
đem cái hạnh phúc nhỏ nhoi của nó đánh đổi lại, giờ đây, khi nó sắp rời
xa anh, anh biết lấy cái gì ra đổi đây? Anh không biết, anh không có gì
để đổi cả, không có gì hết.

Chị hai quay về nhà, hôm nay ba được
ra viện, vậy là ba đã bình phục rồi. Có lẽ suốt quãng thời gian này, đây là tin vui nhất mà nó được nghe, vui hơn cả khi Tùng Lâm quay lại. Nó
biết Ann yêu Tùng Lâm lắm, phải trả lại anh cho nó, bỏ đi cả kế hoạch
của đời mình, cô buồn lắm. Nghĩ đến đó nó luôn cảm thấy ray rứt. Nó
không thể sống nữa, vậy tại sao nó không để anh được hạnh phúc, không để Ann được hạnh phúc? Nó quá ích kỷ thì phải. Dẫu biết rằng cuộc sống của mình sắp kết thúc rồi, vậy mà sao nó vẫn cố lứu giữ lấy anh? Tại sao nó không muốn buông ra chứ? Lúc mở mắt ra nhìn thấy anh, nó như được thấy
cả bầu trời, thấy được cả những vì sao trong mắt anh? Nó thật ích kỷ.

Tiếng Tùng Lâm vang lên làm nó giật mình.

-Làm gì mà ngẩn người ra thế bé yêu!

Quay lại nhìn anh, nó cười mà như mếu.

-Trời ạ, tui vậy mà phải làm bé của anh hả? Có nhầm không thế ta?

-Cái gì? Không chịu làm bé của anh hả? Muốn anh cho ăn đòn không?

Vừa nói Tùng Lâm vừa túm chân nó, ý anh là nếu nó không chịu làm bé của anh thì anh sẽ cù vào chân nó. Gì chứ khoản này thì Khang Vĩ chịu thua ngay từ vòng gửi xe rồi.

-Thôi được rồi, tôi thua, nhiễu quá.

-Gieeeè, gọi là anh đi, gọi ngay, gọi anh yêu, gọi đi.

Nói xong, anh chợt nhìn sâu vào mắt nó, đôi mắt trong veo, tinh anh như thể hút hồn anh. Khoảnh khắc đó khiến cho cả hai như khựng lại, không gian
trùng xuống, thật lâu, thật lâu. Tùng Lâm thầm ước rằng, con quay của
thời gian dừng lại, k