
nh, nó vui lắm, vui khi mà nó biết rằng vậy là nó đã không hi sinh vô
ích.
Ông đứng đó nhìn đứa con trai thân yêu của mình đang nằm đau
đớn trên giường bệnh với vô số những dây dợ xung quanh, nước mắt ông
rơi. Phải rồi. Đây là lần đầu tiên ông khóc trước mặt nó, lần đầu tiên
ông để nó thấy những giọt nước mắt của ông, những giọt nước mắt mặn
đắng, yêu thương.
Đưa bàn tay thô ráp của mình lên nhẹ nhàng nắm lấy đôi bàn tay của con trai nhỏ, ông nói mà như đang khóc.
-Con ơi, sao con làm vậy chứ? Tại sao vậy con?
Giọng nói của ông bật ra nơi đầu môi, bị những cơn cảm xúc nghẹn ngào chặn
lại, nghe không còn ra đúng giọng điệu của ông nữa mà nó méo mó, đau
khổ.
Khang Vĩ nằm đó, ngoài nhìn ông ra nó cũng không còn biết nói gì hơn, từ trước đến nay, mặc dù ông đối sử không tốt với nó, nhưng
chưa bao giờ Khang Vĩ thôi yêu thương ông, thôi không lo lắng cho ông,
và cũng thôi không còn muốn quan tâm đến ông.
-Ba à, ba nghe con nói này.
Khang Vĩ nói như đang thì thầm, nhưng giọng nói của nó cứng rắn, dù rằng nó đang rất đau đớn mệt mỏi.
-Ba ơi, tại sao ba không thương con, tại sao ba ghét con? Con đâu có làm
sai chuyện gì đâu? Ba à, ba biết không từ khi con còn nhỏ, con chỉ muốn
được một lần ba ôm con, rồi ba dắt con đi chơi hay ba nói với con rằng
là “Con trai ba giỏi quá!” khi mà con có được những thành tích tốt. Chỉ
là những hành động bình thường thôi nhưng sao chưa bao giờ con có được.
Nhưng không sao ạ, dù sao đi nữa thì con vẫn yêu ba lắm, nhưng ba này,
con muốn nói với ba rằng, nếu thật sự có kiếp sau con sẽ không làm con
trai ba nữa đâu, con không làm đâu. Ba ơi, ba biết không những lần ba
phạt con, con không hề trách hay giận ba, nhưng thật sự con đau lắm, con đau lắm ba ạ, con cũng buồn lắm. Nhìn chúng bạn có ngưòi dắt đi học,
dắt đi chơi, con buồn lắm…
Khang Vĩ nói từ từ, giọng nói bình thản đến lạ lùng, nhưng ánh mắt cậu thì buồn vô hạn, cậu nói như thể đó chỉ
là một chuyện bình thường nhưng cậu đâu biết rằng mỗi một câu nói của
mình như một mũi dao đâm vào tim ông, nó cũng như chất mù tạp xen lẫn
trong không khí khiến cho nước mắt hai người còn lại trong phòng, dù
ngồi rất xa nhưng vấn phản ứng thì phải.
-Con trai, con nghe ba
nói một lần nhé, ba xin lỗi con vì những chuyện đó, nhưng ba chưa bao
giờ ghét con cả, chưa bao giờ ba không yêu thương con.
Vừa đưa tay quệt qua hàng nước mắt, ông Lý vừa nói vừa khóc. Phải khó khăn lắm ông mới tiếp tục nói hêt được câu nói của mình.
-Nhưng ba sợ, ba thật sự sợ con trai ạ. Trước đây vì tính hiếu thắng của ba,
vì tính đa nghi của ba, vì sự ngu dốt của ba mà ba đã khiến cho má con
chết mà vẫn uất ức, sợ hãi. Đúng rồi, tại ba, chính ba đã khiến cho má
con ra đi mà không được thanh thản. Con là cả cuộc sống của bà ấy, con
cũng là cả tình yêu của bà ấy để lại. Chạm tay vào con ư? Ba sợ lắm, ba
sợ mình lại mắc sai lầm, ba sợ mình lại khiến cho con đau khổ như má
con, nhìn thấy con, ba như nhìn thấy hình bóng của má con, ba không dám, thật sự ba không dám…
Không gian như trùng xuống, đặc quoánh lại. Lúc này đây, tim nó như vỡ ra vì hạnh phúc, cuối cùng nó cũng đã có
được những gì mình mong muốn, có được thứ mà nó đã chờ đợi suốt đời
mình. Không biết nói sao cho hết sự hạnh phúc của mình nữa.
-Con
à, đó là lý do ba luôn tạo ra cho mình một vỏ bọc, một bức tường ngăn
cách giữa ba và con, ba chỉ muốn…Ba không dám lại gần con, không dám ôm
con, hôn con vì mỗi lần nhìn con, nhìn đôi mắt trong veo của con ba như
thấy má con trong đó, ba như thấy mà con đang nhìn ba, đang trách ba…
Ông Lý không còn nói được hết câu, bao lâu nay khi mà ông phải cố gắng lắm
mới che dấu được cảm xúc thật sự của mình thì giờ đây ông lại phải cố
gắng lắm để phơi bày nó ra. Đúng vậy, thật lòng ông, ông yêu thương nó
lắm. Ông quan tâm nó, thương yêu nó, nhưng ông không dám lại gần nó,
chạm tay lên thân thể nó. Nhìn nó nói, cười ông như nhìn thấy hình ảnh
người vợ tội nghiệp của mình, như đang nhìn thấy bà nói cười với ông.
Ông sợ rằng, rồi ông lại đánh mất nó như đã từng đánh mất bà vì những
sai lầm và sự ích kỷ của mình.
Không để cho ông có cơ hội nói hết
câu, nó nhào người lên ôm chặt lấy ông, ôm thật chặt…Nó bật khóc, gục
mặt mình trong ngực ông, nó khóc như chưa từng được khóc, nước mắt nó
lúc này trào ra như không thể ngăn lại được, ấm áp, buồn, tê tái…
Chị Khả Chi và Tùng Lâm nhẹ nhàng đi ra ngoài nhường lại không gian cho hai ba con. Khả Chi nhẹ nhàng vén lại những sợi tóc đang khẽ bay trong gió, lòng cô thanh thản đến lạ lùng, lững thững bước đi song song cùng với
Tùng Lâm.
-Bác trai lẽ ra nên nói điều này sớm hơn mới phải, có lẽ vậy…
-Ừ nếu ba nói sớm hơn có lẽ Khang Vĩ đã bớt khổ, bớt dằn vặt mình hơn.
Cả câu hỏi và câu trả lời đều không có chủ ngữ rõ ràng nhưng cả hai ngưòi
hình như đều không cảm thấy khó chịu về điều đó. Lúc này đây mỗi ngưòi
đều đang đuổi theo những suy nghĩ riêng của mình với những trạng thái
cả