
đang làm gì vậy?
- Cô yên lặng đi, chẳng phải đang muốn tôi giúp sao, cô cũng phải hơi
nghiêng đầu đi và đừng nói gì, để bọn họ nghĩ chúng ta đang hôn nhau.
TIểu Quỳnh cảm thấy nhẹ nhàng hơn hẳn, vì biết ý định giúp đỡ của NObu. Đám
nam sinh đã đi khỏi, Nobu từ từ đứng thẳng dậy. Tay vẫn chống vào tường, nhìn cô bé baby kia đang đứng bất động, bẽn lẽn, mặt đỏ ửng. Cậu ta cau mày, và cũng có chút bối rối. Nhưng vẻ mặt lạnh lùng và thờ ở thì vẫn
như ban đầu.
NObu đút tay vào túi quần, mím môi thở sâu một cái rồi bỏ đi, không thèm nói lời nào với Tiểu Quỳnh. Nhưng vừa quay lại thì bắt gặp cặp mắt đang
sững sờ của 2 đứa bạn thân. Du Du và ĐÔng NGhi đang há hốc miệng khi
chứng kiến tòan cảnh vừa rồi, cả 2 đứa không thể nào tin vào mắt mình.
Nobu đang hôn một đứa con gái, và khi Nobu bước ra, cả 2 lại càng “đau
tim” hơn khi biết đó chính là ******* Kasumi Tiểu Quỳnh.
- Nobu, cậu…
- Hai người đừng nghĩ bậy bạ, chuyện không phải vậy đâu.
Nhưng nhìn ánh mắt đang hoa lên rồi cái miệng thì há hốc của 2 con bạn, Nobu
thở dài, thêm cô bé ******* gì đó thì vẫn đứng như trời trồng, cậu ta
lắc đầu, bỏ đi về lớp, vì biết bây giờ mà có giải thích cho 2 người này
cũng vô ích.
- Tiểu Quỳnh, chẳng lẽ em đang quen với Nobu.
Tiểu Quỳnh lúc này mới định thần lại được và khuôn mặt đầy bẽn lẽn quay sang nhìn Du Du.
- Anh ấy tên là Nobu hả chị?
- Hả, em không biết tên cậu ấy sao?
- Dạ, không ạ.
- Vậy, chuyện vừa rồi…
Nghe tới đây, bỗng dưng Tiểu Quỳnh áp 2 tay vào má, và chạy đi vì xấu hổ. DU Du và ĐÔng NGhi nhìn theo mà cau mày.
- Chẳng lẽ người tấn công là Nobu?
- Không thể…
- Có thể chứ…
Nhìn ánh mắt lém lỉnh của DU Du, Đông NGhi hiểu rằng đang có một kế hoạch kết đôi cho cậu bạn Nobu này rồi.- Nếu như Nobu thích Đại Bảo, thì chắc chắn Tiểu Quỳnh là liều thuốc chữa bệnh cho cậu ấy rồi. Mình và cậu lại có việc phải làm rồi. hehe
***Sắp đến ngày diễn văn nghệ, nó là hoa tiêu của đội, hướng dẫn và sắp xếp
đội hình. CÔng việc này rất thú vị, vì như vậy sẽ được tiếp cận từng
bạn. Nó cảm thấy rất vui khi đã tạo được thiện cảm. Họ bắt đầu trò
chuyện với nó một cách vui vẻ, chân thật và đội văn nghệ ngày càng trở
nên thân thiết với nhau, cả trong những lúc tập hát, và những lúc trên
lớp, giờ chơi…Hầu như những người còn lại không tham gia bắt đầu ganh tỵ và hơi chút uổng tiếc vì không đồng ý ngay lúc đầu. Du DU hít thở thật
sâu và thầm cảm ơn người đã tổ chức ra cuộc thi này để nó có cơ hội cho
mọi người biết, nó không phải là người đáng ghét đến như vậy.
Du Du vừa lo luyện tập ở trường, lại phải làm hầu cận cho Thiên Tử, buổi
tối lại phải xem lại bài. Cũng đã lâu rồi không kèm cho Thiên Tư học,
cảm giác cũng thật trống vắng. Không hiểu sao gần đây cậu ta cũng chẳng
thèm nhìn nó nữa. Nhưng có lẽ như vậy cũng tốt, cũng có ngày ông trời
cho gió yên biển lặng , nhưng không hiểu sao êm đềm quá cũng có gì đó kì kì…
***- Dạ thưa đại thiếu gia..
- Có việc gì, Nhóc cứ nói đi…nè!
- Sắp đến kì thi thứ nhất, mà anh đã hứa với bà b..à không, lão phu nhân
là sẽ chịu trách nhiệm về kết quả THiên Tư, nhưng em lại thấy hình như
đã quên kèm cậu ấy học rồi ạ!
DU Du muốn nhắc để Thiên Tử nhớ đến việc giúp Thiên Tư tiến bộ hơn. Kì thi học kì trước, cũng là do nó lơ là, vì chuyện riêng của mình mà kéo cậu
ta tuột hạng theo, nên học kì này nó rất lo lắng cho THiên Tư. Thiên Tử
nhìn nó mỉm cười, cậu ta đang ngồi ở bàn vi tính, bỗng dưng đứng dậy
tiến từ từ về phía nó.
- Dường như cô bé đang lo lắng cho THiên Tư phải không…nè?
DU DU bất chợt ngẩng mặt lên, vì câu hỏi mang tính khẳng định đó dường như đánh trúng vào suy nghĩ của nó. Nó ấp a, ấp úng, không biết trả lời
sao. NÓ lùi từ từ từng bước chung nhịp với cái tiến từng bước của Đại
Thiếu gia. Tâm trạng nó đang rối bời, mặt thì đỏ ửng lên, mà không thể
suy nghĩ thêm được gì để ứng phó với anh ta.
- Một…
Trời ơi, anh ta lại định chơi chiêu cũ, nếu không trả lời trong vòng 3 tiếng đếm mà không có câu trả lời, nó sẽ bị anh ta hôn mất.
- Hai….
- B..
- Đúng vậy.
Du DU cúi gằm mặt và nhắm chặt mắt lại.
- ĐÚng như anh suy nghĩ, Nhóc rất lo lắng cho Thiên Tư.
- Không phải như anh nghĩ đâu, đây chỉ vì cảm thấy….
- Thấy gì…nè?
- Thấy….
- Một…
- Thấy có lỗi.
Du DU thở hổn hển, nó bị trò chơi áp lực này nắm hết tinh thần rồi, buộc
phải nói ra những gì đang nghĩ trong đầu. Cách hỏi cung để đối phương
khai ra những lời thật lòng của anh ta quả thật rất lợi hại.
- Vậy hỏi Nhóc một câu nữa, giữa Thiên Tư và Thiên Tứ, Nhóc thích ai nè?
“Trời ơi, anh ta đang hỏi gì vậy?” Một câu hỏi mà Du DU bỗng dưng trở nên
lưỡng lự, và rất khó trả lời. Một người làm trong nhà không thể nỏi ra
lời thích cậu chủ của mình, mà lại là thích một hotboy trong trường nữa. Nó lúng túng, nhưng miệng của THiên Tử đang dần tiến về nó, và anh ta
đang bắt đầu đếm, nó phải làm sao đây?
- Một…
- Hai…
- Là Thiên…. Tứ…
- Ồ, vậy là Nhóc đã nói ra người trong lòng Nhóc. ANh đã mong Nhóc nói tên anh, vậy mà thất vọng quá…
Nói rồi, cậu ta quay lại bàn làm việc, không quên cho nó một nụ cười bí
hiểm. KHông hiểu sao câu