
u lưng ra bó hoa rất to, được tổng hợp từ rất nhiều
loại hoa lạ, và đưa cho nó. Du Du cảm động vô cùng, không biết nói lời
nào, chỉ là ánh mắt nhìn đầy trìu mến đối với Thiên Tứ.
Cậu ta kéo chiếc ghế ra cho nó và
trịnh trọng mời nó ngồi xuống. Du Du vịn vào tay ghế, nó cúi gằm mặt
xuống, và nuốt nước mắt vào trong, ngẩng đầu nhìn Thiên Tứ:
-Con tim mình đã từng đập rất nhanh mỗi khi thấy cậu, nó đau khi thấy cậu và Ánh Linh là một cặp. Và mình đã từng khóc rất nhiều khi thấy 2 người
hôn nhau. Khi đó mình nghĩ rằng mình đã thực sự yêu cậu rất nhiều.
Nhưng… bây giờ khi mình nghĩ đến việc Thiên Tư đang chờ mình và cậu ấy
đang đau buồn, thì mình càng cảm thấy đau đớn hơn, con tim như vỡ vụn và không thể thở được. Nghĩ đến việc cậu ấy sẽ tìm được một người con gái
khác thì tưởng chừng như mình không còn gì muốn sống nữa. Mình thực sự
không hiểu rõ tình cảm của mình lúc này, là một người không rõ ràng,
mình không đáng để 2 cậu yêu thương. Mình thật sự xin lỗi. Xin lỗi cậu,
Thiên Tứ! HÔm nay mình đến đây để tạm biệt cậu, vì mình sợ rằng nếu đến
công viên Cỏ Dại sẽ không đủ can đảm để ra đi, mình sẽ về quê và tiếp
tục học ở đó, có lẽ sẽ lâu lắm mới có thể gặp lại nhau. Gởi lời từ chào
của mình đến Thiên Tư. Tạm biệt!
Nói rồi Du Du bỏ chạy đi với hàng nước mắt đang trào ra. Thiên Tứ ngồi
xuống chiếc ghế, khuôn mặt cậu ta đang rất trầm tư. Dường như có gì đó
long lanh trong khóe mắt, cậu ta cố nuốt vào trong. Miệng Thiên Tứ mỉm
cười cho sự ngốc nghếch đáng yêu của Du Du.
-Ngốc ạ, Cô bé không nhận ra mình đã yêu Thiên Tư rồi ư!
***Trở lại câu chuyện ở Đum Cha.
Tiếng hét thất thanh của Du Du làm đứng khung hình ngay thời điểm đó. Tay của Thiên Tư đang gần chạm vào vòng 1, nhưng nó đã kịp thời bắt chéo hai
tay lên vai và phòng thủ. ThiêN Tư cũng kịp định thần lại, cậu ta quên
mất tình huống này, chỉ là muốn biết nhịp đập con tim Du Du thế nào, mà
quên rằng con gái thì không làm vậy được….Vẻ mặt bối rối rõ ràng, vội
vàng thả tay xuống. Cậu ta ngây mặt ra, rồi thở dài, cúi đầu xuống lầm
bầm chỉ đủ mình nghe thấy: “Cái con bé này thật giỏi làm mất hứng của
người ta, có biết khó khăn lắm tôi mới có thể nói ra lời này không, bây
giờ phải tiếp tục như thế nào đây?”
Du Du vẫn đang bị giữ chặt ở thân cây, khi thấy Thiên Tư thở dài, và đang
cúi gằm mặt xuống lẩm nhẩm gì đó, nó vừa thở hổn hển vì đã qua tình
huống “nguy hiểm”, vừa cảm thấy cậu ta rất đáng yêu. Nó cũng ngại ngùng, lời nói nhỏ nhẹ bên tai THiên Tư:
-Tim tôi cũng đập rất nhanh…
Du Du không dám nhìn thẳng vào mặt Thiên Tư, vì nó biết nó sẽ không thể
thở nổi vì xấu hổ. Thiên Tư vội vàng ngẩng đầu lên như không tin vào tai mình. Cậu ta mở tròn xoe mắt và chớp liên tục, như để khẳng định mình
có tỉnh hay không. Du Du mỉm cười. NÓ cũng cảm thấy rất thỏai mái khi
nói ra được những lời này. Thiên Tư nhìn nó trìu mến, và từ từ tiến gần
mặt vào nó. Du Du giật mình, thấy hơi thở đang gần mặt mình, lại vội
vàng đưa tay lên che miệng.
-Cậu định làm gì vậy? Là ắc-xi-đần à?
Thiên Tư vẫn giữ nguyên vị trí, lại thở dài. Trong đầu cậu ta thầm nghĩ:”Đồ
Nhà quê này, lúc nào cũng làm gián đoạn những lúc gay cấn như thế này,
tại sao lại luôn làm tôi khó xử như vậy?”. Thiên Tư hơi nghiêng mặt, thì thầm bên tai Du Du:
-Cậu đừng có mơ, làm như tôi có thể dễ dàng “accident” với mọi cô gái vậy!
Nói xong cậu ta đứng thẳng dậy, và phá ra cười khi nhìn thấy vẻ mặt ngạc
nhiên của Du Du. Cảm thấy mình bị hố, lời nói của cậu ta lại mang đầy
tính châm chọc. Nó thả tay xuống và bĩu môi. Giọng nói đầy phụng phịu.
- Đồ đáng gh…
Nhưng nó chưa kịp dứt lời, và chính trong khoảnh khắc không “đề phòng” đó,
lời nói của nó đã bị ngăn lại… bởi môi của Thiên Tư bây giờ đang chạm
vào môi nó…
Du Du ánh mắt mở to đầy ngạc nhiên. Thiên Tư đang hôn nó sao? Nó cố gắng
mím môi lại, và đẩy cậu ta ra, nhưng càng đẩy thì cậu ta lại càng giữ
chặt và chạm vào môi nó mạnh hơn. Cảm giác như có gì đó đang chạy qua
tim, và làm người ta không thể bình tĩnh được, toàn thân nó cứng đờ, mọi thứ trong người như muốn tan chảy. Nhưng nó nhất định không thả lỏng
môi mình, mà cứ mím chặt như vậy, tay vẫn ra sức đẩy Thiên Tư…
Á…á…
Du Du đạp mạnh vào chân Thiên Tư một cái, làm cho cậu ta bắn ra xa.
-Trời ạ, lần đầu tiên tôi thấy một cô gái lại phản ứng như vậy đó.
-Tôi…
-Thường trên phim ảnh, thì người con gái phải đứng im, và nhắm mắt lại chứ, còn cô thì…
Vẻ mặt tức giận khi bị đẩy ra của Thiên Tư y hệt như con nít, Du Du bĩu môi một cái, vẻ mặt đầy bối rối.
-Chẳng phải cô cũng đã thừa nhận tình cảm với tôi sao?
-Nhưng mà tôi chưa chuẩn bị, mà cậu đã…
Vẻ mặt thất vọng và cụt hứng của Thiên Tư thấy rõ, nhưng mà cậu ta cũng xấu hổ lắm, vì đây cũng là lần đầu kiss một cô gái mà.
Khoảng thời gian về Đum Cha là lúc Du Du nhìn lại tình cảm của mình, nó đã
lưỡng lự giữa tình cảm đối với Thiên Tư và Thiên Tứ, nhưng rồi khi xa
họ, người nó luôn nghĩ tới, và thầm mỉm cười khi nhớ đến những chuyện đã xảy ra lại chính là Thiên Tư. Đã có những lúc nó thấy đau nhói khi nghĩ rằng cậu ta sẽ giận và quên nó vì đã không đến