Nhật Ký Công Chúa

Nhật Ký Công Chúa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3215281

Bình chọn: 9.00/10/1528 lượt.

ằng khác.

Mình bị sốc vì chính bố - đúng vậy, ông bố yêu dấu của mình- là người
giúp mẹ và thấy G bỏ trốn. Cuối cùng thì bố đã dám chống lại mẹ của
mình: một cuộc CÁCH MẠNG LỚN.

Sau vụ này mình bắt đầu nghĩ rằng thực chất bố chẳng sợ bà một tẹo nào cả! Trước giờ bố chỉ không muốn
dây vào cho phiền phức thôi. Có lẽ bố cho rằng cứ chiều theo bà còn hơn là chống đối lại bà. Vì cuộc chiến với bà luôn là một cuộc chiến cam
go và dai dẳng.

Nhưng lân này thì không. Cuối cùng bố đã chịu nhảy vào cuộc.

Và bố sẽ phải "trả giá" về điều đó là cái chắc.

ừ nay mình phải điều chỉnh lại toàn bộ suy nghĩ từ xưa đến giờ về bố thôi.

Trong khi bà vẫn chưa hồi lại sau cú sốc vừa xong, mình vội chạy ra chỗ bố và ôm chầm lấy bố: "Bố đã thành công rồi!"

Bố nheo mắt nhìn mình giọng đầy tò mò: "Sao con có vẻ ngạc nhiên thế nhỉ?"

Úi, ngượng quá… Mình lí nhí nói: "Dạ… thì… vì… bố biết đấy.."

"Không, bố không biết gì cả"

"Dạ… thì…" - mình không biết phải nói sao nữa. TẠI SAO???? TẠI SAO mình luôn phải nhanh nhẩu nói ra toàn những điều không nên nói để ồi sau đó phải hối hận thề này không biết?

Mình đã tính chuyện bịa đại
một lý do gì đó. Nhưng có vẻ như bố đọc được suy nghĩ của mình, bố nói
bằng một giọng đầy cảnh cáo: "Mia…"

"Thôi được rồi, con nói" -
mình miễn cưỡng buông bố ra và nói - "Đôi khi bố tỏ ra - con chỉ nói là tỏ ra thôi nha - là bố khá sợ bà".

Bố với tay ra và quàng tay
ôm lấy cổ mình. Ngay trước mặt cô Hillary Clinton lúc cô ấy vừa đứng
dậy đi theo mọi người vào phòng lớn để ăn tối. Cô ấy đã mỉm cười nhìn
bố con mình. Có lẽ cô ấy thấy hành động đó của bố rất dễ thương.

"Mia, bố đâu có sợ bà. Mà bà cũng không đến nỗi khó chịu như con nghĩ đâu. Nói chung là nếu biết cách thì bà rất dễ đối phó".

Ha, chuyện này mới đây.

"Hơn nữa, con có cho rằng bố lại chịu để con gái bố buồn hay sao? Cả mẹ con nữa? Bố sẽ luôn ở bênh cạnh hai mẹ con".

Mấy lời đó của bố nghe sao cảm động thế không biết. Mình thậm chí đã
khóc mất một lúc cơ đấy. Hoặc có khi tại khòi thuốc ở phòng bên cạnh.
Hôm nay có rất nhiều khách đến từ châu Âu mà.

"Mia, trước giờ bố cũng không đối xử quá tệ với con phải không?" - đột nhiên bố quay sang hỏi mình.

Mình đã hơi bất ngờ trước câu hỏi đó: "Không, tất nhiên là không rồi bố. Bố mẹ luôn làm tròn trách nhiệm của mình mà".

Bố gật gù nói: "Bố hiểu rồi".

Có vẻ như mình ca ngợi bố chưa đủ thì phải. Mình vội nói thêm: "Không, ý con là con không còn có thể yêu cầu thêm điều gì tốt hơn được nữa từ
bố mẹ…" - rồi mình không kìm nổi đã buột miệng đế thêm một câu: "Nhưng
con vẫn có thể sống tốt dù không có mấy chuyện công chúa đó".

Trong bố có vẻ như muốn lấy tay xoa đầu mình. Nhưng bố rụt tay lại ngay vì mớ keo bọt dày đặc người ta phun đầy lên tóc mình sẽ dính bết vào.

"Bố rất tiếc về chuyện đó. Nhưng con có nghĩ rằng con sẽ hạnh phúc nếu chỉ là một cô bé Nancy bình thường không Mia?"

Tất nhiên rồi!

Ngoại trừ việc mình không thích cái tên Nancy cho lắm.

Có lẽ khảonh khắc này sẽ được liệt vào mục kỉ niệm sâu sắc nhất mà mình dự định sẽ viết trong quyển Nhật kí tiếng Anh, nếu chú Vigo không chạy tới phá ngang. Trông mặt chú ý thật phờ phạc. Mà cũng phải thôi. Bao
nhiêu công sức chuẩn bị cuối cùng thành ra thế này đây! Đầu tiên là cô
dâu và chú rể từ chối tham dự, còn bây giờ thì bà chủ của bữa tiệc, bà
Hoàng xứ Genovia đang nhốt mình trong phòng không chịu mở cửa.

"Ý anh là sao? Mẹ tôi không chịu ra khỏi phòng sao?" - Bố tôi cao giọng hỏi.

"Thưa Hoàng tử, đúng như vậy" - trông chú Vigo mếu máo chực khóc váng
lên - "Chưa bao giờ tôi thấy bà tức giận đến như vậy! Bà nói mình đã bị phản bội bởi chính gia đình của mình. Bà không còn mặt mũi nào xuất
hiện trước công chúng nữa, nỗi nhục nhã này thật quá lớn!"

Bố ngẩng mặt lên trời ngao ngán nói: "Chúng ta đi nào".

Bố ra hiệu cho mình và chú Vigo yên lặng rồi nhẹ nhàng gõ cửa phòng bà.

"mẹ ơi" - Bố gọi - "Mẹ ơi con là Philippe đây. Con vào được không?"

Không có tiếng trả lời. Nhưng mình dám chắc là bà ở trong đó. Mình có thể nghe thấy tiếng con Rommel đang rên ư ử.

"Mẹ ơi" - Bố vừa gọi vừa thử xoay núm cửa nhưng nó đã được khoá. Bố thở *** đánh thượt.

Cũng dễ hiểu thôi, cả ngày hôm nay bố đã phải đau đầu nghĩ cách ngăn cản lễ cưới này và giờ thì thêm chuyện này nữa.

"Mẹ ơi. Mẹ mở cửa đi" - Bố nài nỉ.

Vẫn không có tiếng trả lời.

"Mẹ ơi. Mẹ đang xử sự giống trẻ con rồi đó. Con muốn mẹ mở cửa ra ngay lập tức. Nếu không con sẽ gọi người lên dùng khoá tự mở đó. Chẳng nhẽ
mẹ buộc con dùng đến cách đo hay sao? Mẹ?"

Mình biết bà sẽ thà để cho bọn mình nhìn thấy khuôn mặt bà khi không trang điểm còn hơn là để cho nhân viên khách sạn xì xào to nhỏ về chuyện gia đình mình. Do
đó mình ra hiệu bảo bố: "Bố, để con thử xem sa


Lamborghini Huracán LP 610-4 t