Nhật Ký Công Chúa

Nhật Ký Công Chúa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3215391

Bình chọn: 7.5.00/10/1539 lượt.

hông bị tắc nghẽn nghiêm trọng. Thứ hai, hàng dòng người đổ về rạp
chiếu phim thành phố khiến cho các con đường quanh đó bị chặn lại hết.
Mình phải bảo chú xế đi chầm chậm lại để chú Lars và mình có thể tìm đám bạn mình trong biển người. Nhưng hôm nay ai cũng hoá trang, rất khó để tìm ra được nhóm người của Lilly.

Đột nhiên mình thấy nguyên
một nhóm ăn mặc ất quái đản, toàn đồ dã chiếc của quân đội hồi chiến
tranh thế giới thứ II. Máu me (máu giả) tùm lum khắp người, một số còn
giả vờ bị què cụt. Cả lũ đang giương cái biển Tìm kiếm Binh nhì Ryan.
Đứng cạnh đó là một cô gái mặc áo choàng ren màu đen, đeo râu giả cùng
một bạn trai giả làm mafia, tay cầm hộp vĩ cầm.

Chính nhờ cái hộp vĩ cầm đó mà mình nhận ra bọn họ.

"Dừng xe!" - mình hét lên.

Chiếc limo phanh kít lại, chú Lars và mình bước ra. Cô gái mặc áo choàng đen rống rít: "Ôi Chúa ơi! Cuối cùng cậu cũng đến!"

Là Lilly chứ không phải ai khác! Và người đứng bên cạnh cậu ấy với một mớ ruột giả phòi ra từ áo lính chính là anh Michael.

"Mau lên, hai người đứng vào hàng đi" - anh Michael nói với mình và chú Lars - "Cháu đã để dành sẵn 2 vé cho hai người".

Mấy người đứng đằng sau bắt đầu la ó khi thấy mình và chú Lars len vào giữa hàng. Nhưng khi chú ý quay mặt lại lừ mắt nhìn thì tất cả bọn họ
im bặt ngay tắp lự.

"Anh Hank đâu?" - Lilly hỏi.

"Anh ấy không đến được" - mình không muốn nói cho cậu ấy biết lý do. Lúc
mình rời khỏi bữa tiệc anh ấy đng say sưa nhảy với chị Giselle. Mình
không muốn Lilly nghĩ rằng anh Hank thích mấy cô siêu mẫu hơn bọnmình.

"Anh ấy không đến được. Tốt" - Boris cười rõ tươi nói.

Lilly quay phắt sang lườm Boris cảnh cáo, rồi hỏi mình: "Cậu đóng giả làm ai thế?"

"Còn ai nữa? Mình là Glinda - phù thuỷ tốt bụng".

"Anh cũng đoán thế. Trông em quả thật rất… rất…" - anh Michael nói.

Anh ấy không nói được thêm gì nữa. Trông mình chắc là ngu ngốc lắm. Lúc đó tim mình tự nhiên chùng xuống, mình cảm thấy hơi buồn.

"Cậu trông rực rỡ quá, không hợp với không khí Halloween tí nào" - Lilly tuyên bố.

Rực rỡ ư? Vậy cỏn hơi bị cho là ngu ngốc. Nhưng sao anh Michael không nói được như thế nhỉ?

Mình nhìn Lilly từ đầu tới chân và hỏi: "Còn cậu là ai?"

"Vậy mà cậu không nhìn ra à? Mình là nhà tâm lý học Sigmund Freud" - Lilly vừa nói vừa lột bộ râu giả ra.

Boris chỉ vào hộp vĩ cầm trên tay hãnh diện nói: "Còn mình là Al Capone. Trùm Mafia Chicago".

"Cũng giống lắm, Boris" - mình nói. Đến ngày như hôm nay mà cậu ta vẫn giữ cái bài áo len dắt trong quần. Cứ cái đà này cậu ấy mãi mãi bị coi là kẻ ngoại đạo ở cái đất Mỹ này thôi.

Ai đó giật giật đuôi
váy của mình. Quay ra mới thấy thì ra là Kenny, bạn học nhóm trong lớp
Sinh học của mình. Cậu ấy cũng là một thành viên trong đám tàn quân
kia, và bị mất một tay (giả vờ).

Kenny hét lên: "Cuối cùng cậu cũng đã tới!"

"Đúng vậy" - mình nói. Xem ra sự phấn khích đang lan toả khắp bầu không khí quanh đây.

Hàng của bọn mình bắt đầu di chuyển. Mấy người bạn của anh Michael và
Kenny trong CLB Máy tính (giờ là đám tàn quân máu me đềy người) vừa
duyệt binh vừa hô to: "Một, hai, ba bốn. Một, hai, ba ,bốn".

Đúng là dân máy tính!

Phải đến lúc phim bắt đầu chiếu mình mới lờ mờ nhận ra chuyện gì đó
không ổn. Mình đã cố tình ngồi ghế gần lối đi để có thể ngồi kế bên anh Michael. Còn bên kia là chú Lars. Nhưng đó al2 kế hoạch còn trên thực
tế không hiểu làm sao chú Lars lại bị đẩy dạt sang một bên và người
ngồi cạnh mình là Kenny.

Cũng không sao… vì chú Lars đã xuống
dãy ghế phía sau ngồi ngay sau mình. Mình hầu như chẳng để ý đến Kenny
mặc dù cậu ta tìm mọi cách nói chuyện với mình. Mồm thì trả lời cậu ta
còn đầu thì tơ tưởng về anh Michael. Có thật là anh ấy nghĩ mình trong
thật ngu ngốc không? Lúc nào thì mình nên nói cho anh ấy biết mình đã
đoán ra anh ấy chính là Jo-C-rox? Mình đã tập luyện khá kĩ ở nhà rồi.
Mình sẽ thả một câu thật bâng quơ vào cuộc đối thoại, kiểu: gần đây anh có xem bộ phim hoạt hình nào hay hay không?

Nghe rẻ rúng thật nhưng mình không thể nghĩ ra cách gợi chuyện nào khác cả.

Mình đã chỉ mong bộ phim kết thúc cho nhanh để con trút bầu tâm sự với anh Michael. tới tham dự tiệc cưới ngày hôm nay - và nam diễn viên điện ảnh Michael Douglas, 2 lần.

Mong thì mong là vậy nhưng phải
công nhận Rocky Horror là một bộ phim hay. Khán giả trong rạp làm đủ
trò điên khùng. Người thì ném bánh mỳ ới tấp, người thì bật ô ra che
khi trời đổ mưa trong phim, người thì đứng lên giữa rạp ngoáy mông theo tiếng nhạc trong phim… Đây quả xứng đáng xếp vào danh sách những bộ
phim hay nhất mọi thời đại. Xém chút nữa Dirty Dancing đã bị Rocky
Horror dành mất vị trí quán quân trong danh sách các bộ phim yêu thích
của mình nếu không có diễn viên Patric Swayze vớt vát lại.

Còn nữa, trong phim chẳng có cảnh nào có thể coi là rùng rợ


XtGem Forum catalog