Old school Swatch Watches
Nhật Ký Công Chúa

Nhật Ký Công Chúa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3215371

Bình chọn: 10.00/10/1537 lượt.

o."

Bố nhún vai kiểu được-thôi-nếu-con-muốn-thử và lùi sang một bên.

Mình ghé mồm vào khe cửa gọi: " Bà ơi. Là cháu đây, Mia đây".

Thử vậy thôi chứ mình không hề hy vọng gì là bà sẽ mở cửa cho mình. Vì nếu bà đã không chịu mở cửa cho chú Vigo - nhân viên yêu quý của bà ,
và bố - người mà giờ bà có thể đang rất ghét, nhưng ít ra đó là đứa con trai duy nhất của bà - thì chẳng có lý do gì bà lại mở cửa cho một đứa công-chúc-chưa-hoàn-thiện như mình.

Và đúng như mình nghĩ, không có tiếng nào cả. Ngoại trừ tiếng con Rommel tiếp tục rên ư ử đến ái ngại trong phòng.

Mình vẫn không chịu bỏ cuộc: "Bà ơi con rất tiếc về việc mẹ con và thầy Gianini. Nhưng rõ ràng con đã báo trước với bà từ đầu rằng mẹ con
không hề muốn tổ chức đám cưới kiểu này. Bà còn nhớ không? Con đã nói
với bà là mẹ con chỉ muốn có một hôn lễ nhỏ và giản dị thôi. Đáng ra bà phải nhận ra điều đó khi các vị khách có mặt hôm nay không có ai là
khách của mẹ con. Tất nhiên đều là khách của bà. Trừ ông bà ngoại con.
Và bố mẹ thầy Gianini. Bà thấy đấy, mẹ con đâu có biết Imelda Marcos
hay Barbara Bush là ai đâu? Con tin rằng họ đều là những người rất đáng mến nhưng rõ ràng không một ai trong số đó là bạn của mẹ con"

Bà vẫn chẳng buồn lên tiếng.

"Bà ơi. Bà làm con hơi bị ngạc nhiên đấy. Con tưởng bà thường dạy con
là một công chúa phải luôn tỏ ra mạnh mẽ, sẵn sàng đối mặt với mọi tình huống có thể xảy ra dù nó có xấu đến đâu đi chăng nữa. Cũng như không được phép lẫn trốn đằng sau ánh hào quang của sự giàu có và các đặc
quyền của mình. Hành động của bà bây giờ đâu có giống những gì bà đã dạy con? Không phải bà nên xuống đó và giả vờ như đây chính là kế hoạch mà bà đã sắp xếp từ trước và cùng mọi người nâng cốc chúc mừng cặp cô dâu chú rể vắng mặt hay sao?".

Mình đã giật mình nhảy vội ra sau
khi thấy núm cửa phòng bà xoay từ từ. Một giây sau, bà bước ra xúng
xính trong bộ váy dạ hội nhung màu tía, đầu đội vương miện kim cương.

Bà ngẩng cao đầu trịch thượng nói: "Tất nhiên là ta sẽ quay tở lại bữa tiệc rồi. Ta chỉ lên đây để tô lại son môi mà thôi".

Bố và mình quay sang nhìn nhau đầy ý nhị.

"Vâng, hiển nhiên là thế rồi" - mình nói.

"Một công chúa" - Bà vừa nói vừa với tay khép cửa phòng lại - "Không bao giờ bỏ rơi các vị khách của mình".

"Vâng ạ".

"Vậy hai đứa đang làm gì ở đây?" - Bà nhìn chằm chặp hai bố con mình.

"Hai bố con cháu chỉ… muốn lên xem bà có ổn không thôi" - Mình nói.

"ta biết" - Bà vừa nói vừa làm một việc rất-không-giống-bà. Vòng tay
khoác tay mình cực kì tình cảm. Rồi không thèm nhìn bố, bà nói: "Đi
thôi".

Mình thấy mắt bố trợn tròn khi thấy hành động trên của bà.

Trông bố không có vẻ gì là sợ hãi, nhưng mình thì có.

"Bà ơi đợi con chút" - mình kéo tay bà lại.

Mình vòng tay vào tay bố, rồi cả ba người nhà mình tay trong tay cùng nhau đi xuống dưới lầu.

Thấy vậy bà chỉ khịt mũi một cái còn bố thì mỉm cười.

Mình nhận ra rằng đây có lẽ là kỉ niệm sấu sắc nhất với cả ba người bọn mình.

Hoặc ít nhất là với mình.Chủ Nhật, ngày 1 tháng 11, 2 giờ chiều

Tối hôm qua cũng không đến nỗi thất bại lắm.

Mọi người đã có thời gian vui vẻ bên nhau. Và anh Hank là một trong số đó. Phải công nhận anh ấy rất có năng khiếu gây sốc cho người khác.
Đúng vào lúc buổi tối chuẩn bị được dọn ra thì anh Hank xuất hiện trong bộ vest lịch lãm hiệu Armani.

Ông ngoại đã rất vui mừng khi
gặp lại anh. Bà Gianini, mẹ của thầy Gianini tỏ ra hâm mộ anh Hank thấy rõ. Có lẽ bởi phong thái lịch thiệp của anh ấy. Xem ra anh ấy đã thuộc làu làu các bài học về cách ứng xử và giao tiếp mà Lilly dạy. Sau đó,
lúc đến màn khiêu vũ, anh ấy đã ra mời bà nhảy điệu valse thứ hai- bố
nhảy với bà điệu valse đầu tiên - như một lời đáp lễ cho câu khen ngợi
của bà trước đó rằng anh ấy là hình mẫu cho đức lang quân tương lai của mình.

May phước là ở Genovia có luật cấm không cho anh em họ đời thứ nhất kết hôn.

Có lẽ người hạnh phúc nhất mà mình nói chuyện cùng vào tối qua không
phải là người có mặt ở bữa tiệc. Khoảng 10 giờ đêm thì chú Lars đưa cho mình cái di động. Thử đoán xem người ở đầu dây bên kia là ai? "Mia hả
con?" - là mẹ!! Nghe giọng mẹ có thể đoán được là mẹ đang ở một nơi rất xa vì mình thấy sóng điện thoại rất lạo xạo.

Mình không muốn
hét lên gọi "Mẹ" quá to vì bà đang đứng trò chuyện với khách gần đấy.
Vả lại mình nghĩ bà sẽ không tha thứ cho bồ mẹ mình nhanh thế đâu. Mình trốn vội ra sau cái cột nhà và thì thào: "Mẹ! Mẹ và thầy đã tổ chức
đám cưới xong chưa?"

Họ đã chính thức kết hôn rồi! Mặc dù có
hơi muộn nhưng ít ra thì đứa em sắp sinh của mình sẽ không phải mang
cái danh con hoang như mình. Bên đó mới đang khoảng 6 giờ chiều, mẹ và
thầy đang đi dạo ngoài biển nhấm nháp cốc tai dứa. Mình đã bắt mẹ phải
hứa là không được ăn quá nhiều đá bào vì nói gì thì nói mình không tin
vào nguồn nư