XtGem Forum catalog
Nhật Ký Công Chúa

Nhật Ký Công Chúa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3213653

Bình chọn: 9.5.00/10/1365 lượt.

Josh là phần tử nổi loạn không bằng.

Mẹ vừa nói vừa bấm điện
thoại gọi tới Plaza cho bố: “Con chỉ mới là học sinh năm nhất. Dù thế nào thì
con cũng không nên đi chơi với những học sinh năm cuối như vậy.”

Thật bất
công!!!! Mãi mình mới có được một cuộc hẹn, thế mà bố mẹ lại như thế này đây.

Rút cuộc mình phải đứng yên một chỗ nghe bố mẹ phân tích hàng tiếng đồng hồ
rằng mình còn quá nhỏ để hẹn hò, và mình KHÔNG NÊN hẹn hò, nhất là trong thời
điểm mình là công chúa vừa mới công khai. Bố mẹ còn lên kế hoạch cho tương lai
của mình nữa (không hẹn hò cho tới khi 18 tuổi, sống trong kí túc xá nữ ở trường
đại học…). Đúng lúc đó chuông cửa reo lên và thầy Gianini ra mở cửa. Khi được
yêu cầu xưng danh, một giọng nói vô-cùng-quen-thuộc vang lên: “Tôi là Clarisse
Marie Grimaldi Renaldo. Còn anh là ai?”

Ở giữa phòng mẹ xém chút đánh rơi
điện thoại. Là Bà Nội, bà đã đến nhà mình.

Đời mình chưa bao giờ thấy biết
ơn bà về bất cứ chuyện gì, cũng chưa bao giờ thấy vui khi gặp bà. Thế nhưng hôm
nay, khi bà đến nhà mình đưa mình đi mua váy, đáng nhẽ mình phải chạy ra ôm hôn
bà mới đúng – hôn vào cả hai bên má. Mình phụng phịu nói, “Bà ơi, bố mẹ không
cho cháu đi!”

Mình đã quên béng mất là bà chưa từng lên gác xép này. Mình
cũng quen béng mất là thầy Gianini đang ở đây. Lúc đấy mình chỉ nghĩ tới mỗi
chuyện bố mẹ đang tìm mọi cách ngăn cản không cho mình đi với Josh. Mà mình biết
chắc là bà có cách giải quyết chuyện này.

Và đúng là bà đã làm được.


đi thẳng vào nhà, quẳng cho thầy Gianini một cái nhìn khinh bỉ và quay sang hỏi
mình: “Ông ta đấy à?”, rồi bà khịt mũi lướt qua thầy. Vừa nghe thấy tiếng bố
trên điện thoại bà hét kên: “Đưa điện thoại cho tôi.”. Trong mẹ lúc ấy như một
đứa trẻ bị bắt quả tang đang nhảy qua hàng rào vào nhà người khác vậy.

“Mẹ
à?” giọng bố có vẻ thảng thốt. Bố cũng đang bị sốc giống mẹ. “Mẹ đang làm gì ở
đấy vậy?”.

Với một người không mấy am hiểu công nghệ hiện đại như bà thì sử
dụng chiếc điện thoại này khá đơn giản. Bà giật lấy điện thoại từ tay mẹ và nói:
“Nghe này Phillipe, con gái con sẽ đi khiêu vũ với cậu bạn của nó. Ta đã phải đi
57 tòa nhà bằng xe Limo để tới đây đưa nó đi mua váy, thế nên nếu con nghĩ ta
chịu để yên cho con bé không được khiêu vũ trong chiếc váy đó thì con có thể…”

Rồi bà dùng một loạt từ rất gay gắt. Nhưng bà nói bằng tiếng Pháp nên chỉ có
bố và mình mới hiểu được. Mẹ và thầy Gianini thì đứng yên một chỗ. Nhìn mẹ rất
tức giận, trong khi thầy Gianini có vẻ lo lắng.

Sau khi nói chuyện một hồn
với bố, bà cúp máy và bắt đầu nhìn quanh cái gác xép của mình. Mình vốn hiểu bà
không phải là người biết kiềm chế cảm xúc, nên không hề ngạc nhiên khi bà nói:
“Đây là nơi công chúa của Genovia lớn lên sao… trong cái nhà kho này sao?”

Chưa bao giờ mình thấy mẹ giận đến thế.

Mẹ nói: “Bà nghe đây Clarisse,
không lẽ bà còn định dạy tôi phải nuôi con mình thế nào à? Tôi và Phillipe đều
quyết định con bé sẽ không đi với cậu bạn đó. Bà không thể đến đây và…”

“Amelia” bà gọi mình: “Đi lấy áo khoác mau.”

Mình chạy đi lấy áo. Khi
mình quay lại, mặt mẹ đang đỏ rực lên, còn thầy Gianini thì cúi gầm mắt nhìn
xuống nền nhà. Nhưng cả mẹ và thầy không ai nói tiếng nào khi mình và bà đi
khỏi.

Vừa ra khỏi nhà mình sung sướng quay sang hỏi bà “Bà, bà đã nói gì với
bố mẹ cháu thế? Bà làm thế nào mà thuyết phục được họ cho cháu đi thế?”

Nhưng bà chỉ cười rất bí hiểm và nói: “Ta có cách của ta”.

Đúng là mình
không thể ghét bà tẹo nào.

Vẫn là ngày thứ Bảy

Mình
đang ngồi đây trong bộ váy mới, giày mới, móng tay mới, tất da chân mới, kiểu
đầu mới, thậm chí mình đã đi thẩm mỹ viện để waxing. Nói chung là mới từ đầu đến
chân! Vậy mà đã 7 giờ rồi nhưng vẫn không thấy tăm hơi anh Josh đâu cả. không
biết chuyện này có phải là một trò đùa không, giống như trong phim Carrie đó.
Mình không đủ can đảm xem bộ phim đó. Nhưng anh Michael đã xem và kể lại cho
mình và Lilly nghe. Đại khái bộ phim nói về một cô gái quê mùa được hot boy của
trường mời đi nhảy. Nhưng rồi anh ta và đám bạn nhà giàu của mình đã đổ tiết heo
lên người cô ta để làm trò cười mà không hề biết rằng Carrie có siêu năng lực.
Kết quả là Carrie nổi điên lên và tiêu diệt sạch mọi người trong thị trấn.

Nhưng mình thì không có siêu năng lực, cho nên nếu Josh và đám bạn của anh
ấy có đổ tiết heo lên người mình thì mình cũng chẳng thể trừ khử nổi bọn họ. Trừ
phi mình gọi cho quân đội hoàng gia Genovia. Nhưng chuyện đó không phải là dễ,
vì Genovia không hề có lực lượng không quân hay hải quân, thế thì làm sao họ đến
đây được? Họ sẽ phải bay bằng máy bay dân dụng, và mua vé máy bay vào giờ chót
thì ĐẮT KHỦNG KHIẾP. Đời nào bố chịu bỏ ra một khoản tiền lớn như vậy từ ngân
khố quốc gia cho một việc làm vô bổ như thế này.

Nhưng nếu Josh Richter dám
cho mình leo cây thì mình thề là đó không phải là chuyện vô bổ. Nhất là khi mình
đã phải chịu đau