
hích thoáng mát cơ mà, việc gì phải nhốt mình trong không gian
tối om?
Lạ thật!
Mà thôi, đó đâu phải chuyện của cậu! Chuyện của cậu
là làm tốt nhiệm vụ chữa bệnh của mình.
Cười nhẹ, A Huân đặt tấm bằng tốt nghiệp lên bàn cho
Wen xem. Ông bật cười khoan khoái, quả không uổng công đã đầu tư cho
chàng trai trẻ kia du học. Kết quả không tòi tí nào! Có khi, chàng
thanh niên này lại giúp ông làm nên việc cũng hay… sẽ thế nào nếu… A
Huân cùng ông… chóng lại Vĩnh Khoa?
Thú vị đây!
-----------------------
- Khoa, nhìn xem!
Sau cuộc thử nghiệm dài mấy tiếng đồng hồ, Chính An
thở phào rồi chạy đến đưa Vĩnh Khoa xem thứ gì đó. Vừa sáng sớm,
anh chàng Chính An kia đã mò đến nhà Vĩnh Khoa và lôi đầu hai vợ
chồng dậy. Vô duyên không chứ? Không gian vợ chồng người ta đang yên ắng
say giấc nồng thì bị cái giọng đáng chết kêu om sòm khiến cả hai vợ
chồng phải bật dậy vì tưởng… cháy nhà.
Hậm hực đến tổ chức với một tâm trạng không thể
nào tốt hơn được, Vĩnh Khoa âm thầm tăng ga, hạ ga, lúc chạy nhanh,
lúc thắng gấp để trả thù kẻ phá rối cho đến khi đã đến tổ chức
thì cậu mới buông tha con mồi đáng thương đang muốn nôn oẹ.
Lý do khiến Chính An hối hả đến vậy chỉ là bức
ảnh có mặt Hiếu Thiên và một ông bác sĩ nào đó thôi ư? Nếu chỉ là
vậy thì Vĩnh Khoa đã trừng trị tên khó ưa Chính An từ nãy giờ rồi.
Hà cớ gì cậu phải ngồi đây và chờ đợi? Nghĩ lại, nếu không tại
Chính An thì hôm nay hai vợ chồng đã được ăn sáng cùng nhau rồi, mặc
dù việc đó ngày nào cũng diễn ra cả. Nhưng… biết sao được… đã quen
như thế rồi…
Không… đó chỉ là bức ảnh trước khi đem đi kiểm
nghiệm thôi nhé! Bức ảnh hiện tại mà Chính An đang đưa cho Vĩnh Khoa
xem đã thay đổi hoàn toàn sau cuộc thử nghiệm nho nhỏ nhưng chiếm
thời gian khá dài kia.
Nghi ngờ nhìn vào bức ảnh “ma” kia, Vĩnh Khoa thoáng
biến sắc trong phúc chốc rồi sững người ra, nhìn Chính An như muốn
nói gì đó. Hiểu ý, Chính An chỉ khẽ gật đầu thay cho những từ ngữ
đã nghẹn lại ở cổ họng.
Trong bức ảnh, Hiếu Thiên đang nói chuyện cùng… Wen
đại nhân chứ không ai khác, hình ảnh Wen có hơi nhòe đi sau thử
nghiệm. Cú lừa thật ngoạn mục, đánh lừa mọi thị giác nhìn vào…
Tích tắc…
Tích tắc…
Tiếng đồng hồ đủng đỉnh lùa thời gian trôi thật
chói tai, không gian yên lặng giờ đã bị tiếng chuông quả lắc phá
hỏng.
Cũng đúng thôi, việc tiếp thu một chuyện shock đến
đờ người như thế khiến Vĩnh Khoa không dám tin. Tại sao chứ? Rõ ràng
Wen đã từng rất tốt với gia đình cậu, tốt với cậu đến thế cơ mà?
Cớ gì giờ Wen lại như thế? Nếu muốn làm thế, sao Wen không thực hiện
âm mưu ấy từ mấy năm trước? Sao lại dùng lòng tốt để thử nhau như
vậy?
Hàng loạt câu hỏi không có lời giải đáp cứ tạo
thành vòng dây giăng kín tâm trí Vĩnh Khoa, khiến đầu cậu như muốn nổ
tung. Ngay và luôn!
Được rồi…
Không cần nghĩ ngợi nhiều chi mệt óc!
Vĩnh Khoa tin rằng, từ trước tới nay, những gì trong
suy nghĩ cậu điều đúng… cho nên… không cần ngồi đó mà nghi ngờ vớ vẫn
nữa…
Hà cớ gì một vị bác sĩ như Wen lại muốn chiếm
đoạt tổ chức Demon trong khi bệnh viện của ông ấy cũng rất lớn và
thu nhập hàng năm cũng đâu thua kém gì Demon…
Buồn cười!
----------------------
Bịch!
- Khoa, con nghi ngờ ông già lớn tuổi này sao? Con
không tin ta? À… mà cũng phải thôi, tổ chức của con đang mạnh thế kia,
ai mà không muốn chiếm đoạt… Con không tin ta cũng là lẽ thường…
Quăng tấm hình vừa xem lên bàn làm việc, Wen đau khổ
nói với giọng khản đặc rồi cười chua chát nhìn sang Vĩnh Khoa.
Chỉ trong một ngày, hết người này lại người kia ra
vào phòng ông. Giờ lại còn hải giải quyết chuyện này. Bực bội
thật!
Thừa nhận ngay bây giờ chẳng phải sẽ hỏng hết mọi
chuyện hay sao? Đâu được, lẽ nào công sức chờ đợi mấy năm bỏ sông, bỏ
biển à? Khi nào thời cơ đến, đuoi cáo ắt sẽ tự được vạch ra. Vả
lại, thời hạn kia cũng sắp đến… phải mau chóng dọn dẹp mọi chuyện
thôi.
Quả không sai, rừng càng già càng cay, người càng
già càng gian!
Thôi thì cứ tiếp tục giả nai. Hơn nữa, người ông cần
giải quyết ngay bây giờ là… Chính An, người đã điều tra ra quá nhiều
chuyện thì không nên để tồn tại làm gì cho lắm hư hại.
- Thôi, con muốn nghĩ ta thế nào cũng được, không tin
thì ta đành chịu, giải thích chỉ đ