Duck hunt
Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi!

Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211125

Bình chọn: 10.00/10/1112 lượt.

làm thế khi không hề biết em là ai?

_ Đơn giản vì thấy em tội nghiệp. Có giường không nằm mà lại ngủ như thế. Mà sao hỏi lắm vậy? Tôi buồn ngủ rồi. Ra ngoài đi. Đừng có ở đây mà làm ồn!

_ …

Cái tên này…

Người lắm lời là anh chứ ai!

Phải rồi! Nói nhiều quá nên mệt à. Đồ khó ưa.

Thiên Di gầm gừ soi tia nhìn hầm hầm vào người trước mặt. Tiếc là ai đó đã
khép vội hàng mi, nếu không thì chắc sẽ có chuyện lớn.

Sóc con đang “hoa tay múa chân” minh họa cho những gì mình muốn xả ra ngoài cho đỡ tức. Nếu “giáng đòn” thật chắc phải đau lắm.

_ Còn không ra ngoài?

Đột nhiên, Vĩnh Khoa mở mắt làm Thiên Di đứng hình, vội ngưng trò trả đũa lén lút, tay vẫn lơ lửng giữa không trung.

_ Làm trò gì đấy?

_ A ha, phòng anh nhiều muỗi quá… Thôi, anh ngủ ngon nhé. Em ra ngoài.

Viện lý do, sóc con quơ tay quơ chân rồi nhanh chóng đứng lên và vọt ra ngoài trước khi ai kia nổi cáu.

Cười nham nhỡ, Thiên Di đóng cánh cửa phòng lại rồi nhấc chân bước ra ngoài trong niềm vui hả hê.

Vĩnh Khoa phải chịu trận dài dài hay sóc con sẽ phải hứng hình phạt từ ai đó?

Chuyện đó là của tương lai. Còn hiện tại, Thiên Di vô cùng, vô cùng hân hoan
khi mình vừa làm được gì đó lén lút để trả thù. Trò “tiểu nhân” đôi khi
cũng vui phết!

Áng mây thứ 74 : Đêm… yêu!

Gặp gỡ và nảy sinh cảm xúc có thể là định mệnh ♥

Nhưng ở lại hay ra đi lại hoàn toàn là sự lựa chọn của mỗi người ♥

Tối đến.

Mặt trời dần lặn nhườn vị trí tiên phong cho trăng cao lên ngôi.

Mây xanh dần tan cho mây đen kéo đến.

Sao lung linh hiện ra trên nền áo mới. Phát sáng lấp lánh.

Buổi tối kết thúc một ngày làm việc vất vả, tất bật của bao người. Và trên hết là kết thúc hình phạt dành cho hai người nào đó.

Vạn vật chìm trong ánh đèn sau ngày dài ngâm mình dưới vầng sáng ban mai trong suốt.

Gió đêm lạnh lẽo ùa về.

Vĩnh Khoa giương mắt nhìn vị bác sĩ già, tia lạnh ngự trị thêm phần sắc xảo, tinh anh.

Wen đôn hậu cười khi khám tổng cho ai kia xong. Ánh đèn hắt lên gương mặt Wen, sáng bừng.

Dọn dẹp dụng cụ, Wen ôn tồn phả giọng nói điềm tĩnh xen lẫn ma quái vào giang phòng sặc khí lạnh :

_ Đúng là Trương Vĩnh Khoa. Sức khỏe chẳng ai bì kịp. Ngay bây giờ, cháu
có thể xuất viện. Sao không nhân cơ hội tạo một buổi đi chơi đúng nghĩa
với cô nhóc?

Cười lạnh, Vĩnh Khoa khẽ khoác chiếc áo sơ mi vào người. Gam xanh da trời
đậm như tôn thêm vẻ ngang ngạnh, lạnh lùng. Ăn mặc giản dị đôi khi lại
tôn vinh vẻ đẹp của cậu lên đỉnh cao.

_ Cháu nghĩ Thiên Di không thích thế đâu. Con sóc ấy mà biết cháu hồi
phục trí nhớ rồi thì còn gì vui. Sẽ trả thù bằng những trò nghịch ngợm
đau đầu cho mà xem! Nhân cơ hội này, cháu phải “hành hạ” cô vợ ngốc này
một chút. Thế mới công bằng, Wen nhỉ!

_ Ha ha ha, con đừng hung hăng với con bé quá nhé. Mấy ngày nay cô nhóc chăm sóc con mà quên cả bản thân mình đấy.

Vĩnh Khoa khẽ cuối đầu chào Wen rồi ung dung bước ra ngoài. Trên hành lang
vắng bóng người, cái dáng cao ngạo trong thật cuốn hút với lối ăn mặc
mới.

Căn teen bệnh viên về đêm thật náo nhiệt. Vĩnh Khoa vừa bước vào thì đã
chiếm trọn mọi ánh nhìn của những người hiện có mặt trong căn teen.
Những cô y tá trẻ tuổi đang buôn chuyện, một vài bệnh nhân nữa xinh xắn, những cô nhân viên phục vụ đáng yêu…

Ánh nhìn lạnh vút qua một lượt cả căn teen, khẽ cười rồi nhấc bước đến
chiếc bàn trong góc. Nơi có cô nhóc lém lĩnh đang ngồi nhâm nhi tô soup
thơm phức vừa mới mua.

Cạch!

Thản nhiên nhấc chiếc ghế đối diện cô nhóc, Vĩnh Khoa ung dung thả mình ngồi xuống một cách tự nhiên. Cười lạnh.

Khá bất ngờ trước người vừa xuất hiện. Nuốt trọn muỗng soup vừa được cho vào miệng, Thiên Di ngơ ngác hỏi :

_ Sao anh lại biết em ở đây? Còn nữa, anh vừa mới tỉnh dậy mà, đừng đi lung tung như thế, nguy hiểm lắm. Về phòng ngủ đi.

_ Đi lung tung? Nguy hiểm? – Vĩnh Khoa nhếch môi rồi cười nhạt, chóng càm nhìn gương mặt đáng yêu trước mắt, nói khẽ – Tôi đâu ngốc như em mà lo
xa thế?

_ Anh…

Thiên Di im lặng hẳn khi nhận được ánh nhìn âu yếm cùng một hành động đáng yêu vừa được ai đó thực hiện.

Miếng khăn giấy khẽ đặt lên khóe môi vương chút nước soup bởi người con trai trước mình khiến Thiên Di sững người.

Lúc mất trí anh lại ân cần thế này sao?

Nghĩ thầm, sóc con khẽ cười. Bất chợt, đôi mắt to tròn chạm ngay vô vàn ánh
nhìn ganh tỵ nơi căn teen khi họ vừa được chứng kiến hành động vừa rồi.

Cười gượng, Thiên Di giật lấy miếng giấy từ tay Vĩnh Khoa, đứng phắt dậy rồi nhanh miệng nói :

_ Đi. Em đưa anh về phòng ngủ

Người đối diện chẳng buồn đứng lên. Mắt hờ hững nhìn vào tô soup vẫn còn đầy, thản nhiên nói :

_ Ăn nốt đi.

_ Em no rồi. Đứng lên đi, em đưa anh về phòng ngủ.

_ Muốn ngủ chung với tôi đến mức đó