80s toys - Atari. I still have
Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi!

Nhỏ Đáng Ghét... Em Đã Cướp Trái Tim Anh Rồi!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211110

Bình chọn: 9.5.00/10/1111 lượt.

sao?

Những ngôn từ vừa thoát ra khỏi khóe môi đầy kiêu hãnh khiến Thiên Di hóa đá. Máu như ngừng lưu thông trong cơ thể. Các tế bào thần kinh tạm ngưng
hoạt động.

Ngay lập tức. Mọi tiếng động trong cái căn teen bé nhỏ ngừng hẳn. Ánh nhìn
tập trung sang một nơi. Quan sát mọi nhất động nhất cử của anh chàng đẹp trai.

Sau khi đã định thần lại và cố bỏ qua những ánh nhìn ganh ghét, soi mói
kia, sóc con khẽ dời bước đến trước mặt người vừa phát ngôn, nhẹ nhàng
cất lời :

_ Trương Vĩnh Khoa, anh nói gì hả?

_ Ăn hết rồi đi.

Vĩnh Khoa điềm nhiên gieo tia nhìn lạnh lên người Thiên Di, ra lệnh. Nhưng… sóc con ngang bướng nào chịu nghe lời.

_ Không ăn. No rồi – Khẽ cuối người, Thiên Di nói nhỏ vào tai ai đó như
nài nỉ – Anh làm ơn đừng gây sự chú ý nữa. Mọi người đang nhìn em như
nhìn quái vật ý. Mau đứng lên đi, em đưa anh về phòng.

_ Em thích ngủ với tôi vậy ah? Sao cứ đòi đưa tôi về phòng thế?

Một lần nữa như có quả tạ mấy nghìn tấn rơi xuống và đè trúng đầu Thiên Di
khiến sóc con chỉ biết trừng mắt nhìn người trước mặt, không thốt nên
lời.

_ Đi chơi không?

Vĩnh Khoa lạnh lùng hỏi, tròng mắt chứa trọn hình ảnh sóc nhỏ.

_ Không được. Anh vừa tỉnh dậy, sức khỏe chưa hồi phục hẳn, không ra
ngoài được đâu. Với lại, anh vẫn chưa hồi phục trí nhớ mà. Không được.
Tóm lại không đi đâu hết.

_ Em không đi thì sẽ mất mạng đấy! Muốn mọi người ở đây nhìn thế nữa không?

Chất giọng lạnh lùng khẽ vang bên tai, đủ để cả hai nghe thấy.

Chẳng đợi Thiên Di suy nghĩ hay trả lời, Vĩnh Khoa đưa tay kéo bàn tay nhỏ
nhắn thật mạnh làm Thiên Di té nhào xuống người cậu một cách bất ngờ.

Đặt Thiên Di ngồi trên đùi mình, Vĩnh Khoa dang tay ôm trọn cơ thể bé nhỏ
vào lòng khiến mọi người có mặt trong căn teen như ngừng thờ, khiến sóc
con đỏ ửng mặt vì ngại.

Định thần lại, Thiên Di quay sang Vĩnh Khoa. Lúc này thì mặt đối mặt, mắt đối mắt. Khoảng cách thật gần và dễ gây “mẫn cảm”.

Giữ lý trí ổn định, kìm nhịp tim hòa hợp nhịp nhàng. Thôi lơ lửng trên mây, Thiên Di khẽ nói và quay mặt sang hướng khác :

_ Này, thả em ra. Mọi người đang nhìn kìa.

_ Trừ khi em đồng ý đi chơi!

_ Không được, anh vẫn chưa khỏe hẳn đâu. Để khi nào anh khỏi hẳn rồi đi,
nhé? – Thiên Di lí nhí trả lời, ngại ngùng đón nhận những ánh nhìn từ tứ phía.

_ Nếu không muốn tôi hôn em tại đây thì ngoan ngoãn tí đi. Sức khỏe của tôi không lẽ tôi không biết?

_ …

_ 1… 2…

_ Được rồi, được rồi. Nhưng với điều kiện, phải về sớm!

_ Okay.

Thả Thiên Di ra khỏi vòng tay mình, Vĩnh Khoa ung dung đứng dậy cùng nụ
cười đắc ý. Sải từng bước cao quý ra khỏi căn teen bé nhỏ cùng Thiên Di.

Mọi ánh nhìn đều dõi theo bóng dáng chàng trai anh tuấn, ước ao được đứng ở vị trí cô nhóc kia.

---------------------------------

_ Đem những món ăn ngon nhất ra. Nhanh lên.

Chẳng thèm ngó qua menu lấy mộ cái Vĩnh Khoa đã thản nhiên gọi món. Người
phục vụ cuối đầu chào vị khách đáng kính rồi chạy vội vào bếp.

Thiên Di ngơ ngác nhìn quanh cái nhà hàng sang trọng đắt khách. Chỉ duy nhất tầng này là không có một ai ngoại trừ cả hai.

Không gian lộng lẫy cùng ánh đèn chói mắt bao trùm cả nhà hàng. Dưới tầng,
tiếng nói cười rôm rả, xôn xao cùng bầu không khí sang trọng, cao quý.

Ngó quanh quất hồi lâu, Thiên Di đưa ánh mắt ngơ ngác nhìn Vĩnh Khoa, cất giọng hỏi :

_ Sao tầng này chỉ có hai chúng ta vậy?

_ Vì tôi là khách đặc biệt.

_ Đặc biệt à? Anh đúng lắm chuyện. Nếu đói thì có thể ăn trong căn teen
bệnh viện mà, sao lại ra tận nhà hàng sang trọng thế này?

_ Thích.

_ Đúng là nhà giàu. Cứ thích phung phí tiền của.

Ánh nhìn thoáng lườm ai kia, Vĩnh Khoa thản nhiên nhún vai, nói tiếp :

_ Tôi không đói. Gọi là để em ăn.

Sóc con gieo tia nhìn căm phẫn vào dáng người cao ngạo đang ngồi đó. Nếu
không phải ai đó đang mất trí thì Thiên Di đã đánh lâu rồi. Sức chịu
đựng đâu phải kéo dài vô hạn!

Lúc người ta đang nhâm nhi món soup ngon lành thì vào phá đám. Giờ lại dẫn đến đây. Có điên không chứ?

_ Nè, anh đó. Đừng tưởng em nhịn rồi làm tới nhé! Anh gọi thì anh ăn đi. Em không ăn.

_ Dám không? Em mà không ăn hét sẽ không yên trong tối nay đâu.

Luồng khí đầy nguy hiểm vay bủa xung quanh. Cố dặn mình không được sợ nhưng
tại sao chất giọng đáng gờm kia vẫn làm lung lay tâm hồn sóc con.

Người phục vụ thay nhau mang những món ngon bày ra trước mắt cả hai. Hương
thơm từ các món ăn khác nhau ve vãn nơi cánh mũi bé xinh, kiêu gọi lòng
thèm ăn của cái bao tử chỉ chứa vài ba muỗng soup nóng.

Nuốt nước bọt, Thiên Di khẽ cười rồi vung tay cầm đũa. Bỏ mặc lời từ chối khi nãy làm ai đó không nhịn cười.

Ăn no nê nhưng món ăn vẫn chẳng thuyên giảm là mấy. Bởi do Vĩnh Khoa gọi
quá nhiều, không, phải nói là do cái