
như mẹ tôi và Thiên Ân đã ăn
xong. Thấy bóng dáng anh ta đang tiến gần đến phía tôi. Tôi giật thót, nhìn thì
cứ tưởng là đang xem phim hoạt hình nhưng ai biết được, tôi đang cảnh giác như
chiến sĩ xuất trận. Anh ta ngồi phịch xuống ghế, ngay bên cạnh tôi, nở một nụ
cười "báo động đỏ, đầy nguy hiểm". Tôi dịch người cách anh ta gần 1
mét. Đột nhiên, anh ta nói.
- Nhóc con, cô đang sợ tôi đấy à?
Người tôi run lên từng đợt, vẫn cố nói, lắp ba lắp bắp.
- Ai...sợ...anh...cơ...chứ...
- Thế sao cô lại cứ tránh xa tôi, còn nói ấp úng nữa chứ.
- Tại tôi không thích ngồi cũng người khác trên một cái ghế.
- Thế hả? Thế mà tôi cứ tưởng...
Anh ta dừng lại, môi nhếch cười gian nanh.
- Tưởng gì mà tưởng. Suy nghĩ vớ vẩn. Tôi lên phòng đây.
Tự dưng, tôi cáu gắt, hậm hực toan lên phòng. Nhưng một cánh tay to khỏe kéo
tôi lại. Tôi ngã vào lòng hắn, hơi thở nam tính phả vào gáy.
- Cô phải đi với tôi, ngay bây giờ.
Thế là hắn lôi tôi xềnh xệch, còn nói vọng lại.
- Cháu và Hương đi ngoài có chút chuyện đây bác ạ!
Mẹ tôi mỉm cười, nói.
- Ừ. Hai đứa đi vui vẻ.
Và Thiên Ân lôi tôi đi đâu không biết. Ai shi.... Đúng là tên ki quái mà.
Công viên The Dream.
- Này, dừng lại. Anh lôi tôi đến đây làm gì vậy hả?
Thiên Ân không chả lời, cứ lôi tôi đi. Và cuối cùng, đến một vườn hoa đầy màu sắc:
hoa lan, hoa hồng, hoa hướng dương, hoa cúc, hoa lưu ly... Wow! Đẹp quá đi mất.
Tôi hất tay anh ta ra chạy nhảy khắp vườn hoa, miệng cười toe toét... Chiều
buông, nhường cho tối. Trời cũng tối dần. Nhưng cánh đồng hoa được những ngọn
nên lung linh thắp sáng. Cảnh vật tuyệt đẹp. Khi thầm mệt, tôi ngồi xuống đám cỏ
xanh mơn mởn. Từng cơn gió tạt vào mặt, khiến tôi cảm thấy hơi lạnh. Thiên Ân
ngồi từ từ tiến đến, ngồi cạnh tôi, khuôn mặt chẳng có chút cảm xúc. Tôi vẫn thắc
mắc, buột miệng hỏi.
- Anh đưa tôi đến đây làm gì?
Dường như anh ta chẳng để ý tôi nói gì, mắt hướng về khoảng không vô định. Tôi
quan sát anh ta, hét.
- NÀY!
Đột nhiên, đúng như tôi dự đoán anh ta bịt miệng tôi lại, nhấn mạnh từng tiếng.
- Con nhóc kia, cô mà còn hét nữa là tôi cắt lưỡi đi đó.
Không được biết trước, người tôi không tự chủ run lên, miệng lắp bắp.
- Anh...trả...lời...đi...chứ.
- Đến đây làm gì à? Chẳng có gì quan trọng đâu. Tôi rủ cô đến đây chơi và ngắm
cảnh thôi.
Tôi liếm môi tức giận, kìm nén, nói.
- Không thích. Tôi muốn về.
Giọng hắn vẫn đều đều, khuôn mặt chẳng có gì thay đổi.
- Chẳng phải cô đã rất vui hay sao?
- À...Ừ...thì...đúng nhưng tôi không muốn ở đây nữa.
Thiên Ân quay sang nhìn tôi, ánh mắt bỗng trở nên buồn bã, bi thương. Tôi như
chết trân tại chỗ, dụi dụi mắt xem mình có nhìn lầm không, nhưng đó là thật,
tôi ấp úng.
- Anh...sao...vậy?
- Hãy ở đây với tôi một chút được không?
Ánh mắt đó như xoáy sâu vào tim tôi, sao anh ta lại có cái vẻ mặt đó? Tôi ngượng
nghịu gật đầu cho dù không muốn đi chăng nữa. Đầu anh ta dựa vào người tôi, tôi
muốn đẩy ra nhưng lại không nỡ. Dường như khuôn mặt đầy bi thương đó gợi lại
cho tôi nhiều cảm xúc như xưa. Anh ta cũng rất đáng thương. Kin, cuối cùng
Thiên Ân - anh ta là người như thế nào đây? Nhóc thật sự không thể hiểu nổi.
Thiên Ân vẫn cứ im lặng, nhìn về một khoảng không vô định. Tôi thở dài, không
biết mình sẽ phải ngồi đây đến bao giờ nữa. Những cơn gió lạnh cứ tạt vào mặt
tôi, làm tôi khẽ run lên. Bỗng anh ta khoác chiếc áo bên ngoài của mình lên người
tôi và nói.
- Cô lạnh đúng không?
Tôi gật đầu, ngẩn người nhìn anh ta. Tại sao tôi cứ có cảm giác anh ta chỉ tốt
với một mình tôi? Tại sao tôi lại hay nghĩ về khuôn mặt khi cười của anh ta?
Hàng ngàn câu hỏi cứ liên tục hiện lên. Một lúc sau, anh ta kéo tay tôi, vào
trong xe, rồi lên ga. Phóng vút đi...
Về đến nhà, Thiên Ân không nói không rằng, cho tôi xuống xe rồi lái xe đi mất.
Ai shii.... Anh ta làm người khác thương cảm rồi lại cho xuống vực thẳm là sao?
Chẳng thể hiểu nổi nữa. Tôi vò đầu bứt tai, sau đó mở cửa chạy vào nhà, leo lên
phòng, nhảy lên giường nằm. Cuối cùng thì anh ta là loại người gì? Tại sao mẹ lại
bảo anh ta đã trang bị một vỏ bọc rất hoàn hảo nhỉ? Mà sao tự dưng mình quan
tâm đến anh ta làm gì? Mải suy nghĩ, tôi đã chìm sâu vào mộng đẹp từ lúc nào
đó.
Sáng ngày hôm sau.
Khi tôi thức dậy thì mẹ đã chuẩn bị sắn bữa sáng. Hai mẹ con chúng tôi vui vẻ
thưởng thức nhưng món ăn tuyệt nhất do tay mẹ tôi làm. Nhưng sao tự dưng tôi lại
có cảm giác không lành? Phải chăng sẽ có chuyện gì sẽ xảy ra? Ăn xong, tôi chào
tạm biệt mẹ, nhanh chóng chạy đến trường. Nhưng tôi đâu biết, có một tai họa
đang rình rập quanh tôi.
Vừa đến trường, tôi chạy lên lớp ngay lập tức. Đột nhiên tôi va phải một người
nào đó. Giọng nói trầm ấp vang lên.
- Em có sao k