XtGem Forum catalog
Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Nhóc Con Dễ Thương, Em Là Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324041

Bình chọn: 10.00/10/404 lượt.

nhưng vẫn thấy lạnh.

Bỗng một chiếc xe Limo dừng trước mắt. Một chàng trai cao lớn bước ra, đi về
phía tôi, mỉm cười dịu dàng. Là ai vậy nhỉ? Là...ai...? Người tôi mềm nhũn,
không còn một chút sức lực nào. Trước mắt tối sầm lại, tôi ngất đi, bên tai còn
loáng thoáng nghe tiếng gọi của ai đó.

Tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, cổ họng khô khốc, mặt trắng bệch như ma. Híc... lại
bị ốm nữa rồi. Mà đây là đâu nhỉ? Tôi ngó đi ngó lại, nơi này chẳng có một chút
gì quen thuộc. Nhưng căn phòng này đẹp thật. Mọi thứ được xếp ngăn nắp, cách
bày trí đẹp mắt, sạch sẽ. Tường được sơn màu vani, tủ màu sô-cô-la, thảm màu
xanh dương... Toàn là màu mà tôi thích. Lạ thế không biết? Nghĩ đi nghĩ lại,
tôi lại thở hắt ra một cái. Hôm qua, tôi lại khóc nữa rồi. Không biết Kin có giận
không nữa? Nhóc chỉ khóc thêm lần này nữa thôi, Kin.

Tôi ngả người xuống giường, trầm tư suy nghĩ. Lạ nhỉ, cuối cùng thì ai đã cứu
mình cơ chứ? Cạch... Bỗng ai đó mở cửa bước vào phòng. Tôi giật mình, nhắm mắt,
giả vờ chưa tỉnh. Hé mắt ra, thấy một chàng trai tuấn tú, đẹp trai, cao 1m84,
gương mặt hút hồn. Anh ta ngồi bên cạnh tôi, rờ trán, nói nhỏ nhưng tôi vẫn
loáng thoáng nghe thấy được.

- Sao mãi chưa tỉnh không biết?

Sau đó anh ta quay lưng, bước ra khỏi phòng. Tôi bật dậy, hô hấp ngắt quãng vì
nín thở hơi lâu. Tên đó là ai vậy trời? Lại còn rờ trán mình nữa chứ. Chẳng hiểu
chuyện gì đang diễn ra nữa.

Tôi lắc đầu, kéo chiếc chăn cực dày ra khỏi người, vươn vai, bước xuống giường.
Tôi kéo chiếc cửa sổ ra, từng cơn gió nhẹ khẽ vờn mái tóc một cách thích thú.
Tôi cảm nhận mọi động tĩnh xung quanh, đôi môi tạo thành một đường cong. Cảnh vật
quanh đây tuyệt đẹp làm người ta cứ muốn ngắm mai không thôi. Tôi vuốt nhẹ mái
tóc hạt dẻ, hành động vô cùng duyên dáng, vài cánh hoa từ cái cây gần cửa sổ
vương trên mái tóc, cảm giác thanh khiết, tôi thích thú cười tươi. Tôi quay
lưng, định cảm ơn anh chàng đó, rồi ra khỏi đây. Nhưng một điều bất ngờ xảy ra.
Ối giời ôi! Sao căn nhà này rộng vậy trời? Giống như một mê cung huyên bí vậy?
Rốt cuộc, mình đang ở tầng thứ mấy hả trời? Một bóng người tiến gần đến, tôi giật
thót, nhảy lên ôm cái cột bên cạnh, lắp bắp.

- Là...ai...?

Người đối diện nhìn chằm chằm tôi, rồi bật cười ha hả.

- Đúng là nhát gan! Phư...phư...phư...

Tôi tức đỏ mặt, phồng má, trợn mặt nhìn anh ta, nói có phần ấp úng.

- Nói...cái gì hả? Ai...nhát gan chứ? Đó là giật mình hiểu chưa?

Chàng trai đó lại càng cười lớn hơn, ôm bụng cười ngặt nghẽo, phán một câu xanh
rờn.

- Ừ thì giật mình. Phư...phư...phư...

Tôi hất mặt, chẳng thèm nói, tức giận vô cùng. Anh ta cư nhiên lấy mình làm trò
đùa. Đúng là bực mình. Anh ta nén cười, vai hơi run run, nói.

- Bé thấy thế nào? Đã khỏe chưa?

Tôi chán nản trả lời.

- Khỏe. Với lại tôi không phải là bé.

- Nếu không phải là bé thì là bà à?

Tôi cứng họng, im bặt không cãi được. Cái đồ chết bầm, bổn cô nương... thật tức
chết mà. Nhưng vì "con dân" (nói hơi quá) đành phải nhịn, nhịn thôi.
Tôi nhẹ giọng, mỉm cười đến nổi da gà.

- Làm ơn chỉ đường cho tôi xuống nhà được không?

Anh ta nhếch môi, trong ánh mắt lóe sáng một tia nhưng chỉ là thoáng qua.

- Được.

Nắm tay tôi, anh ta kéo tôi, đi nhanh xuống những bậc cầu thang tưởng trừng như
vô tận.

Đến nơi, tôi không nói lấy một lời cảm ơn, quay mặt bỏ đi nhưng bị một bàn tay
to lớn kéo lại.

- Bé định đi đâu?

- Tôi đi đâu thì liên quan gì đến anh.

- Đừng lại lùng thế chứ.

Đôi mắt anh ta long lanh, ngân ngấn nước nhìn chăm chằm vào tôi làm người tôi nổi
hết da gà. Khuôn mặt này là sao đâu, tôi nghi ngờ, gỡ tay minh ra, nói.

- Tạm biệt.

Anh ta đóng cửa lại, hét lớn.

- Bé nói tên của mình đi hẵng.

- Why?

- Nếu không bé đừng mong ra khỏi đây.

Tôi cười khổ, phun toẹt ra.

- Đinh Ngọc Thiên Hương.

Và tất nhiên, anh ta mở cửa cổng, tôi chạy thật nhanh ra ngoài, còn lè lưỡi
trêu nữa chứ. Nhưng đâu biết, người đó đang mỉm cười như ánh nắng ban mai, dõi
theo bước chân tôi.

- Nhóc!

*Nhân vật mới.

- Vương Tà Luân (18t): biệt danh Kin, là con trai của tập đoàn bất động sản ở
Hàn Quốc nổi tiếng khắp cả nước. Ngoại hình: siêu handsome, đôi mắt cà phê hút
hồn. Tính cách: lạnh lùng với mọi người chỉ riêng Hương thì dịu dàng, ấm áp. IQ
= 280 (là một thiên tài) Cũng không còn sớm nữa, tôi chạy về nhà. Mẹ cũng chưa
về, tôi tự làm bữa tối cho mình. Xong xuôi, tôi thưởng thức từng món một. Nghĩ
đến anh chàng kì lạ kìa, rốt cuộc anh ta là ai? Sao lại muốn biết tên mình cơ
chứ? Tôi vừa ngậm thìa vừa trầm ngâm suy tư. Kì lạ thật nha!

Ăn xong, tôi chuẩn bị nước nóng, rồi vào tắm. Dòng nước ấm áp xua tan đi hết u
buồn, âu lo. Tôi thay quần áo, ngả mình xuống chiếc giường xinh xắn. Haizzzz...
Không biết mai mẹ có về k