
hắn cũng gặp hoàn cảnh giống tôi? Đây có phải
là định mệnh hay không?
Chiếc xe dừng trước ngôi nhà to, lỗng
lấy, nguy nga như một tòa lâu đài của tên đáng ghét Thiên Ân. Tôi bước
xuống xe, liếc mắt ngắm nhìn cảnh vật xung quanh. Đằng sau, hắn đang
xách đồ, khuôn mặt có chút bực tức. Hơ... hơ... Đáng lẽ bác tài xế phải
làm việc đó nhưng mà tôi lôi chuyện bị thương ra nên hắn bắt buộc phải
làm thay. Công nhận làm người bệnh cũng vui ghê! Nhân dịp này, tôi phải
tìm nhiều cách hành hạ tên đáng ghét đó mới được. Cánh cửa bật mở. Hàng
loạt người hầu xếp thành hai hàng, cúi đầu, đồng thanh.
- CHÀO MỪNG CÔ CHỦ THIÊN HƯƠNG!
What? Chuyện gì xảy ra vậy nè? Sao người hầu của hắn lại biết tên tôi
trong khi tôi chưa từng nói? Mà tôi lại được gọi là cô chủ? Tôi đâu có
phải là em gái của tên đó đâu? Chẳng lẽ hắn bảo với họ tôi là vợ của hắn chắc? Oa Oa oa, không chịu đâu, tôi không muốn bị coi là người đã có
chồng.Tôi quay sang, trừng mắt nhìn hắn, thì thầm.
- Chuyện này là thế nào hả?
Mặt hắn lạnh như tiền, phẩy phẩy tay, khẽ nói chỉ đủ cho tôi nghe thấy.
- Cô hiểu lầm rồi. Không như những gì cô nghĩ đâu. Tôi đã nói với họ cô là em họ hàng xa từ Hàn Quốc sang. Do khuôn mặt bị thương nên mẹ cô đã
đưa cô về đây và nhờ tôi tìm người chữa trị cho đến khi không còn một
vết sẹo trên mặt.
Vậy hóa ra là do mình tưởng tượng hết hả? Tôi cúi gầm mặt, gật gù.
- À, à. Hiểu rồi. Thế mà tôi cứ tưởng...
Cốc... Một trái ổi mọc trên đầu. Chưa kịp nói thì hắn đã cốc vào đầu tôi một cái, nghiêm mặt.
- Tưởng tượng bậy bạ! Mà sau này nhớ gọi tôi là anh, hiểu chưa?
- Never. Tôi không đồng ý. Tại sao tôi lại phải làm thế?
- Nếu không thì tôi phải nói chuyện em bị thương với mẹ em mới được?
Hắn thản nhiên, nháy mắt. Tôi giận run người, kìm nén sự tức giận.
- Anh... anh... Được. Tôi... đồng ý
- Vậy có phải tốt không?
Tốt cái đầu anh ý. Cái đồ chết tiệt. Tôi sẽ không để anh làm mưa làm
gió nữa đâu. Nhất định, nhất định tôi sẽ trả thù cho coi. Tôi hậm hực,
ngồi vào ghế, không thèm nói câu nào. Một lúc sau, tôi được một cô gái
tầm tuổi mình dẫn về phòng. Tất cả đồ đạc đã được sắp xếp ngăn nắp. Sàn
nhà bóng loáng, không một vết bụi. Tôi nhảy lung tung trên chiếc nệm lo
xo, cười thoải mái. Cuối cùng, mệt quá, tôi lăn ra ngủ lúc nào không
biết. Trưa. Tôi uể oải thức dậy, ngáp dài ngáp ngắn. Chui vào phòng tắm, tôi ngâm mình trong bồn nước nóng đã được pha sẵn từ trước. Thoái mái thật! Hai ngày chưa được tắm tôi thấy khó chịu vô cùng. Vận trên người một
chiếc áo đen và một chiếc quần đen nốt rộng thùng thình, tôi bước ra
ngoài, tay vẫn còn lau mái tóc ướt. Tôi giật mình, suýt nữa bật ngửa về
phía sau. Thiên Ân? Sặc. Hắn ở phòng tôi làm cái quái gì cơ chứ? Cái đồ
đáng ghét. Tự tiện vào mà chưa được sự cho phép của tôi, lại còn thản
nhiên như thằng điên nữa chứ. Tôi tức giận, hét lớn.
- Sao anh lại ở phòng tôi hả?
Hắn mở mắt, liếc mắt nhìn tôi, nhếch mép cười.
- Chơi. Mà xưng hô sai rồi.
- Kệ. Không thích gò bó. Dù sao cũng chỉ có hai người, xưng hô như vậy làm gì. Nghe phát ớn.
- Tôi đếm tới ba mà cô không xưng là em thì... như cô biết đấy.
Tôi đấu tranh tư tưởng kịch liệt. Nửa muốn đập cho hắn một phát, còn lại thì cam chịu. Làm thế nào đây?
- 1.
Hắn bắt đầu đếm, cười gian ơi là gian. Hu hu hu. Thôi vậy! Đành vì
nghiệp lớn mà chịu đựng thôi! Nếu không thì công sức sẽ tan như bọt
biển.
- 2.
Tôi hít một hơi, nói bé ơi là bé
- A..n..h, e..m x..in l..ỗi
- Không nghe rõ.
Cái tên đáng ghét, lại muốn lấy cớ bắt bẻ tôi đây mà! Lần này coi như
phần thắng thuộc về người nhưng nhất định ta sẽ trả lại ngươi gấp đôi
cho coi. Và... tôi hét bằng tần số cao nhất.
- EM XIN LỖI ANH!
Oa oa oa. Thật là nhục! Tên đáng ghét cười đắc thắng như muốn chọc tức
tôi. Tất cả là tại con dở hơi Maria kia. Nếu không phải cô ta làm tôi bị thương thì tôi đâu phải chịu đựng như thế này cả. Khi nào khỏi hẳn, tôi sẽ cho cô ta biết tay và tôi không con là một kẻ yếu đuối như trước.
Tôi bỏ ra ngoài vườn kệ cho hắn tự sướng. Cứ cười đi! Hứ. Xem mấy ngày
sau, hắn có cười được nữa không? Tôi cười nửa miệng, tưởng tượng về tình cảnh đáng thương của hắn sau ngày hôm nay. Ngồi ở ngoài vườn từ nãy đến giờ, bụng tôi biểu tình ghê gớm. Rột...
rột... Đói quá! Chẳng lẽ nhà này không ăn trưa chắc. Thôi đành tự túc là hạnh phúc vậy. Tôi lết xác vào phòng bếp, mở tủ lạnh. Khiếp thật! Bao
nhiêu là bia với rượu chả có đồ để nấu ăn. Làm sao đây? Ngay lúc đó, tôi thấy vài quả trứng. Lucky! Tôi lôi mấy quả trứng để trên bàn và tìm
được một ít cơm nguội. Món đầu tiên tôi nghĩ đến là cơm trứng. Trổ tài
nào! Trước tiên, tôi đập trứng vào bát, cho một chút mì chính rồi khuấy
cho đến khi lòng trắng và lòng đỏ quyện vào nhau. Sau đó tôi bật bếp,
đặt chảo lên, cho một chút dầu đến khi nóng lên cho cơm vào. Đổ trứ