
ng
đều lên cơm và cho mắm. Nêm nếm gia vị. Hoàn thành! Tôi múc cơm ra bát,
ngồi vào bàn và bắt đầu ăn. Ôi! Chỉ ngửi thấy mùi thơm là bụng tôi lại
sôi lên. Ngon quá! Tôi gần ăn hết bát cơm thì đúng lúc đó, tên đáng ghét Thiên Ân từ cầu thang đi xuống. Chết cha! Không khéo hắn lại **** mình
là tự tiện thì chết, phải dọn ngay thôi. Tạm biệt món ăn thân yêu! Tôi
nuối tiếc nhìn món cơm trứng nhưng ngay sau đó. vội vàng cất vào chạn cô tình không để hắn nhìn thấy. Và tôi giả vờ ngồi chơi. Hắn tỉnh bơ, cố ý trêu chọc tôi.
- Nhóc đang làm gì đấy? Cho anh tham gia được không?
Ặc. Hắn dám gọi tôi là nhóc hả? Chỉ Kin mới được tôi như vậy thôi. Ngay lập tức, tôi phản bác.
- Anh không được e..m là nhóc chỉ có Kin mới được gọi như thế thôi.
Mặt hắn xám lại, hình như tức giận thì phải? Hay là tôi nhìn lầm? Và, Thiên Ân ngẩng đầu, nói một cách nặng nhọc.
- Được. Anh sẽ không gọi như vậy nữa! Nhưng em đang có chuyện gì giấu hả?
- Làm gì có đâu chứ.
Tôi chối phắt, quay đầu đi chỗ khác. Hắn nhướn mày, hỏi lại.
- Thật không?
- Thật mà.
- Sao trong bếp lại có mùi thơm vậy nhỉ?
Oa oa oa. Cuối cùng thì hắn cũng nghi ngờ rồi à? Tôi chạy đến chạn lôi món cơm trứng ra, thú tội.
- Xin lỗi. Tại em đói quá nên làm cái này để ăn.
Tự dưng, mắt hắn sáng rực rỡ, mỉm cười, lại còn xoa đầu tôi.
- Em nấu hả? Để anh ăn cùng được không?
- À... Vâng.
Sặc. Tôi cứ tưởng hắn phải trừng trị tôi chứ. Ai ngờ, lại còn đòi ăn.
Biết vậy, chả việc gì phải giấu giấu giếm giếm cho mệt làm gì? Tất
nhiên, tôi và hắn cũng ăn. Nhưng hắn cười toe toét, còn tôi thi đau lòng con quốc quốc. Đang yên đang lành thì phải ăn chúng với hắn. Chẳng biết là điều tốt hay điều xấu đây?
Tôi đang thưởng thức trà tại
phòng khách. Chán thật! Ngoài việc này ra tôi chẳng biết làm gì nữa. Cứ
tưởng ở đây có nhiều trò vui lắm chứ. Cái tên đáng ghét Thiên Ân bỏ tôi ở nhà một mình rồi đi đâu ý. Dù là kẻ thù thì cũng đừng độc ác quá như
vậy chứ. Chắc tôi chết ở đây quá. Đụng vào việc gì cũng không được. Lúc
nãy, tôi định rửa bát thì hắn quát và sai người hầu làm. Còn nói nếu tôi còn đụng vào việc gì trong nhà thì đừng trách hắn vô tình. Thế là, tôi
phải ngoan ngoãn vâng lời mặc dù chẳng muốn chút nào. Tự dưng, tôi thấy
nhớ mẹ quá đi mất! Không biết mẹ có khỏe không nữa? Linh nhi - cô gái
hầu dần tôi lên phòng hôn qua chạy vào, thông báo.
- Cô chủ, có khách tới ạ!
- Em đừng gọi ta là cô chủ, phải gọi là chị chứ. Chẳng phải ta đã nói rồi hay sao?
- Nhưng cậu chủ...
- Vậy thì em hãy gọi ta là chị khi chỉ có hai chúng ta nhé.
- Vâng.
- Thế em hãy cho người khách đó vào đi.
- Em biết rồi ạ.
Linh nhi là một cô gái dễ thương và cực kì tốt bụng. Tôi đã từng ước có một người em như vậy nhưng nó đã không trở thành hiện thực vì tôi. Lạ
nhỉ! Sao tôi lại nhắc lại quá khứ trong đang cố quên? Dù vậy, thì tôi
cũng đã có một người em đúng không? Cộp... Cộp... Có tiếng bước chân.
Tôi đơ người, người mềm nhũn. Kin? Sao anh ấy lại ở đây? Khuôn mặt đầy
sức sống không còn mà thay vào đó là sự đau khổ và thất vọng. Ánh mắt đó xoáy sâu vào tim tôi. Tôi biết phải làm gì đây? Giải thích. Đúng rồi.
Tôi phải nói với Kin sự thật. Đang định lên tiếng thì Kin nhẹ nhàng nói.
- Chuyện này là sao? Tại sao nhóc lại ở nhà hắn? Nhóc vui vẻ còn
tôi như thằng ngốc điên cuồng tìm nhóc. Cuối cùng thì nhận được cái gì?
Tim tôi buốt giá. Hình như tôi đã khiến Kin tổn thương. Chắn hẳn Kin
không còn muốn nghe tôi giải thích nữa. Làm sao đây? Tôi không thế hiểu
nổi bản thân nữa. Lấy hết can đảm, tôi nhìn thẳng vào mắt Kin, khẳng
định.
- Anh hiểu nhầm rồi. Chuyện gì cũng có nguyên nhân cả. Em có thể giải thích được không? Xin anh.
- Được. Anh sẽ cho nhóc một cơ hội.
Tôi thở hắt ra. Thật là may mắn. Nhưng Kin vẫn còn lạnh lùng với tôi
thì phải. Nhất định tôi sẽ không để mất thêm một người thân nào nữa.
Chắc chắn thế. Tôi ngồi đối diện Kin. Một chút lo lắng, sợ hãi len lỏi
trong tim. Và tôi bắt đầu kể tất cả mọi chuyện cho Kin nghe. Khuôn mắt
Kin biểu lộ nhiều cảm xúc khác nhau tức giận, xót xa, đau khổ, thất
vọng... Cuối cùng, Kin cũng đã hiểu và chấp nhận tha thứ cho tôi. Nhưng
ngược lại tôi phải chịu một hình phạt do Kin đưa ra. Hức. Đúng là số con mọt mà. Đen đến thế là cũng! Hức
Vấn đề khó giải quyết nhất bây giờ là chỗ ở. Kin không đồng
ý cho tôi ở đây. Dù tôi đã năn nỉ + khóc lóc cầu xin nhưng vẫn chẳng thế thay đổi
được gì. Mà nếu tôi ở đây thì anh ấy sẽ chuyển đến đây ở. Tôi không biết nên chọn
cách nào nữa. Một là đến nhà Kin ở. Hai là cùng Kin ở nhà tên đáng ghét Thiên
Ân. Tôi thở dài thườn thượt. Ở đâu cũng chết. Tôi nhớ nhà quá đi mất! Sao chẳng
ai hiểu cho tôi thế này cơ chứ. Chẳng lẽ số phận của tôi là bị ông thần xui bám
suốt đời hay sao? Không biết đâu. Chắc tôi không thế sống nổi mất. Chuyện đó để
sau vậy. Sau một hồi