Old school Easter eggs.
Nhóc Con Dễ Thương! Lấy Anh Nhé!!!

Nhóc Con Dễ Thương! Lấy Anh Nhé!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321354

Bình chọn: 9.00/10/135 lượt.

chuyện với anh một chút. - Lâm nói.

Nó không trả lời, quay vào trong, rời phòng, chạy xuống dưới, mở cổng và bước ra.

- Có gì không? - Nó hỏi.

- Anh muốn đi chơi với em. - Lâm cười.

- Tại sao muốn đi chơi với em chứ? - Nó hỏi.

- Em biết là anh thích em mà! - Lâm nói - Anh muốn có cơ hội để bên cạnh em.

- Em không muốn! - Nó nói.

- Tại sao? - Lâm hỏi.

- Em không yêu anh. - Nó lạnh lùng.

- Em và Du đã kết thúc rồi! Em đang mang vết thương, anh muốn là người chữa lành tổn thương của em. - Lâm nói.

- Nhưng em không muốn yêu anh hay đúng hơn là em không yêu anh. Dù cho
anh Du có phản bội em, bỏ rơi em, cho dù em và anh Du đã kết thúc, cho
dù nỗi đau của em quá lớn thì cũng không thể phủ nhận một sự thật là
trái tim em chỉ yêu có anh Du mà thôi! - Nó hét.

- Sao em có thể tiếp tục yêu kẻ phản bội mình? Em thật là ngốc! - Lâm quát.

- Em vốn không có quyền lựa chọn người mà em yêu. Tất cả là trái tim
này sai khiến. Dù nó đã rướm máu, dù nó đã đầy vết thương, dù nó đã đau
quá nhiều nhưng nó vẫn ngoan cố yêu anh Du thì em phải làm sao? - Những
giọt nước mắt lăn dài trên má nó.

Lâm lặng im, không nói.

- Anh nói em ngu ngốc, nhưng em không ngốc, là con tim này của em ngốc, nó chỉ biết yêu người làm nó đau mà thôi! - Nó nói trong nước mắt.

- Anh cũng vậy phải không? Yêu em, anh cũng đau nhưng anh vẫn yêu đó
thôi! Ai cũng ngốc, ai cũng chỉ có thể yêu người làm họ tổn thương. - Nó ôm mặt.

- Thôi! Anh về, em nghỉ đi. - Lâm nói rồi lên xe phóng đi, hai giọt nước nóng hổi rơi xuống.

Nó nhìn theo bóng Lâm rồi vào nhà, lên phòng, khoá chặt cửa, nhốt mình
vào nỗi buồn và cơn đau đớn không nguôi. Nhắm mắt cho hai hàng nước lăn
dài, nó nghẹn ngào:

- Tim à, sao mày ngốc thế? Người ta phản bội
mày nhưng sao mày vẫn yêu thật nhiều và không bao giờ quên được vậy? Mày thật ngốc nhưng tao còn ngốc hơn vì tao yêu và nhớ người đó nhiều hơn
mày nữa.

#Biệt thự của Lâm#

Lâm ngồi trên salon, tay cầm ly vang đỏ,
dưới sàn nhà, những chai rượu rỗng vương vãi khắp nơi. Lâm đã uống từ
sáng hôm qua cho đến giờ, anh không say, nỗi đau quá lớn, dù anh đã uống thật nhiều nhưng cũng chẳng thể say.

Anh làm gì mà nó lại như thế? Anh làm gì mà ngay cả cơ hội nó cũng không thể cho anh? Anh đã làm gì sai?

- Anh Nhi, tại sao em không thể yêu tôi chứ? - Lâm hét lên và ném ly vang đỏ vào tường khiến nó vỡ tan tành.

Ly vỡ như con tim anh vỡ, thành từng mảnh vụn, không thể hàn gắn lại,
thứ rượu đỏ chảy trên sàn, đỏ như máu của con tim anh, đỏ như máu của sự đau đớn, nó cứ chảy mãi làm anh đau mãi.

Trên má anh hai dòng
nước như suối lại chảy, anh lại khóc. Anh không biết tại sao mình khóc,
anh không biết tại sao thứ nước mặn chát đó cứ rơi không ngừng, anh
không biết và cũng không cần biết. Không có nó, cuộc sống của anh vô
nghĩa rồi! Vô nghĩa thì cái gì cũng không đáng quan tâm.

" Anh nói em ngu ngốc, nhưng em không ngốc, là con tim này của em ngốc, nó chỉ biết yêu người làm nó đau mà thôi! "

" Anh cũng vậy phải không? Yêu em, anh cũng đau nhưng anh vẫn yêu đó
thôi! Ai cũng ngốc, ai cũng chỉ có thể yêu người làm họ tổn thương. "

Lời nó nói quay về trong đầu Lâm. Đúng, nó nói thật sự đúng, con người
là thế, họ chỉ biết yêu người làm họ đau còn người yêu họ thì họ lại
quay lưng.

- Anh Nhi, tại sao tôi lại yêu em? - Lâm hỏi mông lung.

Đây là câu anh đã hỏi bản thân hàng trăm lần nhưng chưa có câu trả lời. Cuộc đời quá tàn nhẫn, nếu như ngay từ đầu nó đã không yêu anh vậy thì
tại sao lại khiến anh được gặp nó? Tại sao lại khiến anh rung động? Tại
sao lại khiến anh yêu nó và sao lại khiến anh đau vì nó? Tại sao chứ?
Anh làm gì sai mà phải bị trừng phạt như thế?

Anh sai? Phải,
anh quá sai rồi! Sai khi anh đồng ý hợp tác với Ái Linh, sai từ khi anh
chấp nhận làm điều mà lương tâm không cho phép. Anh phải tỉnh lại, không thể càng ngày càng chìm trong vũng bùn dơ này được, phải quay đầu lại
thôi!

Lâm đi lấy quần áo, bước vào phòng tắm.

Nước từ
vòi hoa sen rơi lên toàn thân thể anh. Anh sẽ chuộc lại lỗi lầm, nếu anh không thể có nó thì ít ra, anh phải cho nó hạnh phúc để trong nó, còn
có một kí ức đẹp về anh.

Một tiếng sau, Lâm bước ra, anh rời phòng, lên xe và phóng đi.

#Cùng lúc đó#

Hắn ngồi trên giường đọc tạp chí, toàn mấy tin vớ vẩn làm hắn ngán
ngẩm. Bình thường vào giờ này thì hắn đang cafe với bạn hoặc đi chơi với nó, thích hơn là nằm trên đùi nó, vậy mà giờ hắn lại ngồi đây nhìn trần nhà, đúng là chán chết đi được!

Phone của hắn đổ chuông, hắn chán nản, cầm phone lên nghe.

< Gì? >

< Thưa cậu chủ, tôi đã tìm được những gì cậu chủ yêu cầu. >

< Báo cáo! >

< Người bên cạnh cậu chủ không phải cô chủ Anh Nhi mà là cô gái tên
Võ Ái Linh. Cô ta đã nhờ một bác sĩ thẩm mĩ phẫu thuật khuôn mặt cô ta
giống khuôn mặt của cô c