Nhóc Con Dễ Thương! Lấy Anh Nhé!!!

Nhóc Con Dễ Thương! Lấy Anh Nhé!!!

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 321361

Bình chọn: 8.5.00/10/136 lượt.

hủ. Hơn thế, cô ta còn bắt cóc cô Anh Nhi, hành
hạ cô ấy. May mắn là cô Nhi đã được một người tên Trần Nhật Lâm đến cứu
nhưng theo tôi điều tra, người này cũng hợp tác với Ái Linh. >

< Đủ rồi! >

Hắn nói và cúp phone. Đáng ghét! Võ Ái Linh đó là ai mà gan dạ đến thế? Khoan, Võ Ái Linh, cái tên này khá quen, có lẽ hắn đã nghe ở đâu đó.
Nhưng ai quan tâm chứ, cô ta dám động đến nhóc con của hắn thì cô ta
không sống yên đâu. Còn cả tên Nhật Lâm đó nữa, dám tham gia với Ái Linh hại nhóc con yêu dấu của hắn, hắn sẽ không tha cho tên Lâm đáng ghét đó đâu!

< Cốc... Cốc >

- Vào đi! - Hắn nói khi nghe tiếng gõ cửa.

Cánh cửa bật mở, Lâm bước vào.

- Cậu tìm tôi có chuyện gì không? - Hắn hỏi.

- Tôi đến thăm cậu. - Lâm đáp.

- Thăm tôi ư? Mặt trời vẫn mọc phía đông mà! - Hắn nói mỉa.

- Tôi không chỉ đến thăm cậu mà còn việc khác nữa! - Lâm nói.

- Tôi biết mà, có gì thì nói đi! - Hắn nói.

- Tôi đến xin lỗi cậu. - Lâm nhìn xuống đất.

- Xin lỗi tôi? Vì cái gì? - Hắn nhíu mày.

- Vì tôi là người sắp xếp tai nạn đó, tôi là người khiến cậu phải nằm
đây, là người hợp tác với Ái linh để sắp đặt những việc tồi tệ đó! - Lâm nói.

- Hơn thế, người bên cạnh cậu không phải Nhi mà là Linh. - Lâm nhìn hắn.

- Ra là vậy! - Hắn gật đầu, hài lòng với sự hối hận của Lâm.

Cùng lúc đó, cửa phòng bật mở, Ái Linh bước vào.

Nhìn thấy Lâm, Linh giật mình, mắt mở lớn, sự ngạc nhiên bay lên tột độ.

- Lâm... Lâm... Anh... anh... đến đây... làm gì? - Linh lắp bắp.

- Tôi đến đây để nói tất cả sự thật cho Du biết. - Lâm nói.

- Sự... sự thật... gì vậy? - Linh nói mà tim đập thật mạnh.

- Sự thật là cô không phải Anh Nhi mà là Ái Linh. - Lâm đáp.

- Anh nói bậy! Tôi là Vương Anh Nhi! - Linh hét.

- Tôi không nói bậy, tôi nói sự thật. - Lâm nói một cách điềm tĩnh.

- Tôi thật sự là Vương Anh Nhi! - Linh quát lớn.

- Cô không phải nhóc con của tôi nên đừng mạo danh. - Hắn xen vào.

- Anh nói gì vậy? Em là nhóc con của anh mà. - Linh nhìn hắn.

- Cô không phải. - Hắn nói.

- Anh đừng nghe hắn ta nói bậy, em thật sự là nhóc con của anh mà. - Linh nói.

- Tôi không nghe Lâm nói. Chính tôi cho người điều tra cô. - Hắn lạnh lùng.

- Anh điều tra em ư? - Linh ngạc nhiên.

- Ừ! - Hắn đáp.

- Sao anh lại điều tra em? - Linh hỏi.

- Vì trình đóng kịch của cô không thể lọt qua mắt tôi. - Hắn trả lời.

- Không thể ư? - Linh nhìn hắn.

- Cô nghĩ cô có thể hoàn thành vai diễn mà không có sai sót gì ư? Tôi
đâu phải mới quen nhóc con một ngày một giờ. Cô ấy thế nào tôi quá rõ.
Tôi không những hiểu mà còn nhớ mùi hương của cô ấy nữa, tôi để ý đên
từng thứ dù là điều nhỏ nhặt nhất nên đừng nghĩ có thể lừa tôi. - Hắn
nói.

- Hoá ra tôi đã thua từ lâu lắm mà cứ nghĩ là mình đang thắng. - Linh gục xuống.

- Cô nghĩ cô là chủ của cuộc chơi này ư? Cô nghĩ tôi chịu an phận làm
con cờ cho cô điều khiển ư? Lầm to đấy! Cô đã bị đẩy vào trò chơi, đã
trở thành con cờ do chính tôi điều khiển đó Ái Linh. - Hắn cười nửa
miệng.

- Anh nghĩ tôi thật sự thua sao? Không hề đâu! - Linh nói.

- Ý cô là gì? - Hắn hỏi.

- Anh còn nhớ lần anh hôn tôi chứ! Anh Nhi đã thấy tất cả. Anh thử nghĩ xem, nếu là anh nhìn thấy cảnh đó, liệu anh có thể tha thứ cho người
lừa dối mình không? - Linh cười nham hiểm.

- Đê tiện! - Hắn quát và tát mạnh vào khuôn mặt Linh.

- Yên tâm đi! Nhi vẫn rất yêu cậu. Hãy tìm cô ấy đi! - Lâm xen vào.

- Nhi vẫn yêu tôi ư? - Hắn nhìn Lâm.

- Không thể nào! - Linh quát.

- Có đấy! Nếu Nhi hết yêu cậu thì tôi đã không nói sự thật cho cậu biết! - Lâm nói. - Tìm cô ấy đi!

- Cám ơn cậu rất nhiều! - Hắn cười.

- Không cần cám ơn đâu! - Lâm nói.

- Tôi sẽ tìm nhóc con nhưng tôi phải giải quyết chuyện này đã! - Hắn nói và lấy phone ra gọi.

< Alo! >

< Tôi muốn trong hôm nay, công ty nhà họ Võ phải phá sản, Võ Ái Linh phải vào tù. >

< Vâng! >

Hắn cúp máy và bỏ ra ngoài. Lâm cũng rời khỏi, bỏ mặc Linh ôm mặt khóc
trong hối hận. Cô phải trả giá, mất khuôn mặt trước đây, giờ còn phải
vào tù, đây là cái giá cho sự thủ đoạn của chính mình.

Hắn rời bệnh viện, gọi người mang chiếc BMW đến. 5 phút sau, chiếc BMW
mui trần đứng trước mặt hắn, hắn lên xe, rồ ga và phóng đi theo gió với
tốc độ kinh người.

< Keet >

Hắn dừng lại trước
cổng trường, nhìn đồng hồ, 3 giờ, còn 2 tiếng nữa mới tan học. Hắn chạy
xe vào bãi, xuống xe và tiến đến cổng trường.

Đứng trước cổng,
hắn nhìn lên cửa sổ ở tầng 3, phòng số 6, đó là lớp nó. Hắn đi đến góc
cổng và... quỳ xuống. Hắn đang quỳ, đại hoàng tử Nam Trúc Du từ bỏ sỉ
diện quỳ xuống, đôi mắt vẫn nhìn lên cửa sổ lớp nó.

Hắn quỳ ở đó được 1 tiếng.

< Lách tách... lách tách... >


XtGem Forum catalog