pacman, rainbows, and roller s
Những Câu Chuyện Của Nhóm Xi Ha

Những Câu Chuyện Của Nhóm Xi Ha

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 323401

Bình chọn: 7.5.00/10/340 lượt.

im tôi lại giống như có một cái gì đó đâm vào.

Bảo Nhi nói bên tai tôi: “Y Nghiên, đến lúc đó bạn cũng phải đi đấy nhé. Đây là Thái Hi dặn tới
dặn lui, bảo bọn mình nhất định phải dẫn bạn đi, nếu không cậu ấy sẽ
quẳng mình và Tại Vũ xuống biển cho cá mập ăn đó.” Tôi thẫn thờ trả lời: “Được rồi, được rồi, mình sẽ đi. Hả, cái gì, cậu nói sẽ bị cá mập ăn,
sao lại thế được, cá mập ăn nhiều lắm, sao mà đủ no chứ!”

Bảo Nhi và Tại Vũ nghe xong đều cười nghiêng ngả. Tôi luống cuống nhìn họ, cuối cùng cũng không biết hị cười điều gì. Lúc đó, Kỷ Trung nãy giờ vẫn ngồi một bên trầm lặng không nói bỗng đứng dậy, bảo: “Hai người ra ngoài đi, mình có chuyện muốn nói với Y Nghiên.”

Tại Vũ nhìn Kỷ Trung rồi đặt nhẹ tay lên vai anh ta: “Anh Hai, trước khi đến đây, chẳng phải chúng ta đã nói rõ cả rồi sao?”

Kỷ Trung hất tay Tại Vũ xuống, giống như không nhẫn nại được nữa, hét lên: “Mình bảo các cậu đi ra thì các cậu đi ra đi!”. Tại Vũ thấy Kỷ Trung
không giống như đang nói đùa, vì thế cậu ấy nháy mắt với Bảo Nhi, họ
cùng đi ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn lại tôi với Kỷ Trung.

Từ lúc Kỷ Trung nhập viện đến nay, đây là lần đầu tiên một mình tôi và Kỷ
Trung ở bên cạnh nhau. Sau khi Bảo Nhi và Tại Vũ đi ra, Kỷ Trung bỗng
trở lại dáng vẻ ngang bướng lúc nãy, đứng một lúc lâu mà không nói lời
nào. Cuối cùng, tôi nhịn không được nữa bèn hỏi: “Kỷ Trung, chẳng phải
cậu có điều gì muốn nói sao? Nói nhanh đi, một lát nữa mình phải ôn bài
nữa!”

Kỷ Trung há miệng nhưng lại không lên tiếng. Rõ ràng nhìn
thấy yết hầu của anh ấy động đậy lên xuống, tiếp đó, Kỷ Trung dường như
nói một câu gì đó, giọng nhỏ như nói thầm vậy. Tôi nghiêng tai qua hỏi:
“Cậu nói gì, lúc nãy mình không nghe thấy?”

Tôi hỏi xong, Kỷ Trung vẫn không nói gì.

Tôi thở dài: “Kỷ Trung, có phải cậu muốn hỏi mình có tha thứ cho cậu không
chứ gì? Bây giờ mình nói thật với cậu nhé, mình đã tha thứ cho cậu từ
lâu rồi. Thật đó, cho nên cậu không cần phải cảm thấy có lỗi nữa.”

Chợt Kỷ Trung hỏi: “Vậy bây giờ cậu vẫn thích mình chứ?”

Tôi không ngờ anh ấy lại hỏi tôi câu đó, cho dù chữ “thích” đó đã ở trong
cổ họng của tôi lâu rồi, nhưng tôi lại nén nó xuống, rồi cười nói: “Đó
là những việc trước đây rồi, bây giờ cậu và Thái Chân ở bên nhau mình
thật sự rất vui. Anh em nhóm Xi Ha đều nói hai người cậu thật xứng đôi.”

Dù câu trả lời của tôi như một đòn mạnh giáng xuống, nhưng Kỷ Trung vẫn hỏi tiếp một câu: “Thật sao?”

Đây vốn dĩ là một câu rất dễ trả lời, vậy mà tôi lại căng thẳng, lắp bắp nói: “Mình… mình… mình…”

Bỗng anh ấy bịt miệng tôi lại, trong mắt Kỷ Trung là nỗi xót xa và sự nhẫn
nại mà tôi chưa hề nhìn thấy, anh ấy nói trong hơi thở: “Không, đừng
nói! Cậu không được nói, Y Nghiên, mình nghĩ dũng khí của mình không còn nữa. Dù miệng cậu nói vậy nhưng trong lòng lại rất ghét mình, đúng
không? Mình nghĩ vốn dĩ không có tư cách để hỏi cậu câu này.”

Nói xong, anh ấy vội vã đi ra.

Tôi nhìn theo bóng dáng Kỷ Trung, lúc đó bỗng tôi chợt muốn gọi anh lại,
nói rằng sau lần gặp này, không những không quên được anh, mà còn thích
anh ấy hơn, yêu anh ấy hơn trước đây nữa. Điều duy nhất không giống
trước đây đó là tôi cảm thấy tình yêu này chỉ nên để trong lòng, giữ gìn nó cẩn thận là được rồi. Yêu một người, không nhất định hàng ngày phải
dính chặt vào nhau. Để cho anh ấy tự do, để anh ấy hạnh phúc có thể
khiến tôi nhức nhối hơn.

Tuy nhiên lúc tôi muốn gọi anh ấy, thì
Kỷ Trung đã xuống lầu rồi. Tôi cũng đành phải xuống theo, vừa đi đến
cổng, Bảo Nhi nhớ ra cặp sách cậu ấy để quên trong phòng nên quay lại để lấy, chúng tôi đành phải đứng ở cổng đợi.

Bỗng nhiên nghe một
tiếng thở dài mạnh, tiếng thở dài này làm tim tôi vô tình bừng tỉnh.
Theo bản năng tôi quay đầu lại, thấy Kỷ Trung đứng dựa vào một gốc cây,
lôi từ trong túi ra một vật gì đó, rồi nhìn nó. Nét mặt kì lạ của anh ấy khiến tôi tò mò, liền chạy đến bên cạnh Kỷ Trung, ngẩng đầu lên hỏi:
“Đó là cái gì vậy?”

Kỷ Trung giống như đụng phải lửa, lập tức
nhét thứ đó vào túi. Tuy nhiên mắt tôi đã kịp nhìn thấy, đó là một cái
chai nhỏ,, nắp làm bằng bạc, bên trong đựng cái gì đó màu đỏ. Không biết đó là thứ gì, cũng có thể cái chai đó vốn dĩ là màu đỏ rồi, tôi nghi
hoặc nghĩ thầm.

Kỷ Trung nhìn tôi không nói gì, dáng vẻ vẫn hơi kì lạ. Càng tò mò hơn, tôi muốn lấy cái chai trong túi anh ấy ra xem.

Tuy nhiên, Kỷ Trung đã kịp phát hiện ra ý đồ của tôi, anh ấy vuốt mái tóc
trên trán ra sau, rồi nhướng mày nói: “Không được xem, cái này chỉ có
bạn gái mới có thể xem.” Lời của anh đánh trúng điểm yếu của tôi, tôi
đành phải buồn rầu rút tay lại.

Còn mấy ngày nữa là đến cuối tuần, chúng tôi đã lập xong kế hoạch đi đảo Tề Châu. Trong những ngày này, cuộc sống của tôi trôi qua khá bình yên.
Thái Hi sau khi bị mẹ tôi đuổi ra khỏi nhà, anh ấy không còn dám đến nhà tôi nữa. Còn Kỷ Trung, sau lần xuất hiện kì lạ ở nhà tôi, cũng không
nghe một tin tức gì về anh cả