Polly po-cket
Nữ Hoàng Huyền Thoại

Nữ Hoàng Huyền Thoại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325880

Bình chọn: 7.5.00/10/588 lượt.

ng cho sức khỏe và tính mạng của mình thế này. Nhưng lúc này có hối hận cũng không kịp nữa rồi, thôi đành phó mặc thân mình cho
số trời định đoạt.

Chuyện gì đến cũng phải đến, gần 1 tiếng đã
trôi qua và hiện giờ trên bàn ăn trong phòng ăn đã bày đủ các món trông
rất là bắt mắt. Cả 5 người sau khi nghe nó gọi thì lúm khúm bước vào từ
ngoài phòng khách, trông mặt họ nhăn nhó đến tội. – Làm gì vậy, ngồi vào chỗ đi, Bi nêm nốt tô canh thôi.

Nghe tiếng nó cả bọn tái mặt, mắt nhìn chằm chằm vào bàn thức ăn có vẻ rất thịnh soạn kia mà lòng đầy sợ hãi.

Cuối cùng thì cả bọn cũng lết được cái thân xác ngồi vào chỗ của mình, Kan,
Bun, Tú ngồi 1 bên, Bin và Yến ngồi 1 bên, ghế trống ở giữa 2 người này
để dành cho nó.

Đặt tô canh cuối cùng xuống bàn, nó tự kéo ghế và thản nhiên ngồi xuống:

- Ăn đi thôi.

Nó hí hửng giục khi thấy ai cũng cứ nhìn chằm chằm vào mấy món ăn mà không chịu cầm đũa lên.

- Ăn… ăn được hả? ( Bun e dè hỏi)

- Hử? Anh hỏi thế là có ý gì???

- À… không, không có gì?

- Vậy thì mau ăn đi nè.

Nó vừa nói vừa gắp 1 miếng sườn chua ngọt bỏ vào bát của Bun. Cậu nhìn
miếng sườn mà nuốt khan, cứ như thể đó là thuốc độc vậy. Mặc dù cũng rất là sợ ngộ độc thức ăn nhưng mà Bun còn sợ nó giận hơn nên cậu đánh liều gắp miếng sườn đưa lên miệng ăn thử.

Cả bọn nín thở theo dõi
từng biểu hiện của Bun, gương mặt cậu lúc đầu hơi nhăn lại, sau đó mắt
mở to, miệng vẫn nhai miếng sườn hết sức từ tốn.

- Sao… sao rồi? (Kan vội vàng hỏi)

- Cái gì sao? (Bun cũng hỏi lại tỉnh bơ)

- Có ăn được không? (Tú)

CỐP… kết quả là sau câu hỏi ấy Tú lĩnh nguyên 1 cái cốc vào đầu làm anh
chàng ôm đầu nhăn nhó, mà hung thủ không ai khác là nó, nó hếch mặt:

- Hỏi vậy ý gì?

Tú không giám nhìn nó, anh quay sang nhìn Bun nhờ trợ giúp.

- Thôi mọi người ăn đi, ngon cực. (cuối cùng Bun cũng chịu đưa ra nhận xét về món ăn của nó)

- Thật hả? (cả bọn ngạc nhiên thốt lên)

- Ăn thử đi rồi biết. (nó đắc trí)

Tất cả cầm đũa nên, vẫn còn hơi ngần ngại, nhưng rồi 1 miếng… 2 miếng… 3 miếng…

Kết quả là 15 phút sau, trên bàn ăn không còn gì ngoài mấy cái bát, mấy cái đĩa, mấy cái tô đã trống trơn và 6 đôi đũa. Yến xoa xoa cái bụng đã no
căng của mình rồi quay sang nó hớn hở:

- Thật không ngờ à nha, bà biết nấu ăn từ hồi nào vậy?

- Hihi, tui mà, biết lâu rồi, giờ mới có dịp cho mọi người thưởng thức thôi.

Nó cười rất là thích thú, vẻ mặt tự hào lắm cơ, nhưng mà Bin lại thấy cái
nụ cười của cô em mình hình như có gì đó ”không bình thường” thì
phải, sao nó cứ gian gian. Dù nghĩ vậy nhưng anh cũng chẳng biết nó có ý gì nữa nên đành ”im lặng là vàng” chờ xem có gì hay không.

Ăn xong cả bọn kéo nhau ra phòng khách ngồi 888. Tú đem mấy câu truyện
cười ra kể làm chúng nó được mấy tràng cười đau bụng, chỉ có mỗi Kan là
mặt cứ hằm hằm không chịu hé răng cười lấy 1 cái.

Chuông điện thoại của nó vang lên bài ”we were in love”, một số lạ hiện lên màn hình, nó bắt máy:

- A lo.



- A… anh Thiên Vũ hả. (nó hí hửng reo lên)

Mặt Kan bỗng tối sầm khi nghe nó hét lên cái tên Thiên Vũ, còn Tú thì cũng
không khá hơn là mấy khi nghe nó nhắc đến 1 người con trai khác với thái độ hào hứng như vậy.

- Dạ, em mới đi chơi về, hì hì, anh yên tâm. (nó)



- Tiểu Tuyết cũng nhớ anh lắm. (nó)



- Cảm ơn anh chuyện lần trước nha. (nó)



- Ưm, anh đi mạnh khỏe, nhớ mua quà cho em nhé, hihi.



- Bye anh, CHụt.

Nó kết thúc cuộc gọi bằng 1 cái hôn gió qua điện thoại dành cho Thiên Vũ
khiến 2 anh chàng nhìn mà sôi máu. Tắt điện thoại, nó quay sang nhìn mọi người, thấy ai cũng đang nhìn mình chăm chú, nó cười trừ:

- Làm gì nhìn giữ vậy?

- Thiên Vũ nói gì với bà vậy? (Yến tó mò)

- À, anh ấy đang chuẩn bị bay sang Mĩ để mở rộng thị trường.

- Vậy hả, bà có vẻ quý ổng quá nhỉ?

Yến cố tình trêu chọc nhưng lại không phải có ý trêu nó mà là với 2 chàng
trai anh tuấn kia cơ. Nhưng mà chính nhỏ lại không ngờ nó lại phun ra 1
câu hết sức hồn nhiên:

- Yêu luôn chứ quý cái gì, hehe.

Nó cũng chỉ là nói đùa vậy thôi chứ đâu có nghĩ gì sâu xa, nhưng câu nói
vô tình ấy lại khiến tim ai đó đau nhói. Ánh mắt Kan bỗng chốc trở nên
vô hồn và xa xăm khôn cùng. Nó nói nó yêu Vũ, ừ thì điều này cũng không
đáng để ngạc nhiên lắm khi mà Kan đã biết Thiên Vũ có sức ảnh hưởng như
thế nào đến nó sau vụ con Ly lần trước, nhưng hôm nay nghe chính miệng
nó nói ra câu ấy 1 cách thản nhiên như vậy cậu vẫn không khỏi sững sờ,
như có 1 lưỡi dao vô hình xuyên thẳng vào lồng ngực rạch nát trái tim.
Cậu còn có thể hi vọng gì nữa khi mà người nó yêu cũng hết mực yêu nó
(theo lời Yến kể) và anh ta cũng hoàn hảo chẳng kém gì cậu, có khi còn
hơn cậu ở trong con mắt n