
ó cứ thế đi vào phòng khách ngồi. Có lẽ là Kan đang ở
trên phòng, nó nghĩ thế. Nhiệm vụ giải thích cho mấy người kia về những
gì đã xảy ra đành giao cho Long, còn nó tất nhiên sẽ lên phòng xem anh
chàng Kan thế nào đã. Đứng trước cửa phòng Kan, nó băn khoăn một chút
rồi cũng đưa tay gõ cửa Cốc… Cốc… Cốc… nhưng chẳng một tiếng trả lời. Nó biết trước sẽ vậy mà.
- Kan… mở cửa… Bi có chuyện cần nói.
Vẫn im lặng. Nó biết lần này Kan hiểu lầm thật sự và chắc chắn cậu ấy không chỉ giận nó thôi đâu mà còn đang rất đau khổ nữa. Lúc này chắc nhẹ
nhàng thế không thể lôi cổ cậu ấy ra mở cửa cho nó được, vậy thì làm sao giải thích chứ. Nó suy đi tính lại rồi cuối cùng quyết định… Rầm… Cánh
cửa phòng Kan bật mở. Lồng ngực nó khẽ nhói lên, có lẽ vì vết thương
chưa lành mà nó lại cử động quá mạnh. Nó mặc kệ. Chẳng nhìn thấy Kan đâu nhưng nó biết cậu ấy đang vùi mình trong chiếc chăn kia. Nó tiến lại
gần khẽ nói:
- Bi biết Kan chưa ngủ, đừng giả vờ nữa… dậy đi.
Vẫn im lặng. Có lẽ mức độ nghiêm trọng hơn nó nghĩ đây, chắc Kan không muốn gặp nó luôn rồi. Mặc kệ cậu ấy có muốn gặp hay không thì nó vẫn phải
kéo cậu ra khỏi cái chăn kia để còn nói chuyện rõ ràng. Nó nhẹ nhàng đưa tay kéo chiếc chăn đang chùm trên người Kan nhưng mà không được, hình
như Kan đang cố tình giữ chiếc chăn lại. Nó chợt phì cười, đúng là trẻ
con quá. Nghĩ ngợi một lát rồi nó cũng nảy ra 1 cách:
- Cậu có chịu dậy không… hay là lần này lại muốn tớ làm vỡ thêm thứ gì đó nữa thì mới được đây.
Đúng như nó nghĩ… Kan vội vàng bật dậy, nhưng không nhìn nó mà cố tình quay mặt qua chỗ khác.
Nó biết, cậu vừa mới khóc xong và không muốn nó nhìn thấy sắc mặt cậu lúc này. Nó leo lên giường ngồi xuống cạnh Kan.
- Cậu đến đây làm gì?
Kan có vẻ hờ hững hỏi.
- Đến thăm cậu, vết thương trên tay cậu sao rồi?
- Cậu quan tâm tớ làm gì? Không cần cảm thấy áy náy với tớ. Lẽ ra cậu nên ở nhà để cho Long ca yêu quý của cậu chăm sóc kìa. Không phải cậu rất
yêu anh ta sao?
Giọng Kan nghe thật chua xót.
- Phải, trước đây tớ đã rất yêu anh ấy.
- Vậy còn bây giờ?
- Vẫn rất yêu.
- Yêu? Cậu rất yêu anh ta, vậy cậu còn quan tâm tớ làm gì. Tại sao những
ngày qua lại nói yêu tớ, chẳng lẽ tất cả là giả dối sao? Chẳng lẽ đối
với cậu, tớ từ trước đến nay chỉ là người thay thế? Cậu nói đi… tại sao… tại sao lại đối xử với tớ như thế… thà cậu cứ thờ ơ… cứ vờ như không
hiểu tình cảm của tớ… để mặc tớ giữ mối tình đơn phương ấy… thì tớ đã
không hi vọng quá nhiều… để bây giờ tớ không biết phải làm sao để buông
tay.
Nước mắt Kan lại rơi. Cậu ghét những giọt nước mắt này ghê
gớm. Cậu không thể hiểu nổi chính mình, tại sao trước nó cậu không bao
giờ có thể mạnh mẽ như còn người cậu ngày xưa? Tại sao cậu lại có thể dễ dàng khóc đến vậy?
- Kan, nghe tớ nói đã.
- Tớ không nghe… không muốn nghe… tớ cần tình yêu… chứ không cần sự thương hại.
- Đủ rồi đấy, rốt cuộc cậu có chịu nghe tớ nói không đây.
Kan giật mình vì cái giọng to đột ngột của nó. Chính nó cũng hơi ngỡ
ngàng về cái việc mà nó vừa to tiếng với Kan. Kan nhìn nó chằm chằm. Nó
hít một hơi dài.
- Xin lỗi. Nhưng cậu phải nghe tớ nói đã chứ.
Đúng, trước đây tớ yêu anh Long, giờ cũng vẫn yêu… nhưng không yêu như
cậu nghĩ. 2 năm trước, anh ấy phải giả chết bởi vì… anh ấy đã phát hiện
ra… tớ và anh ấy là anh em cùng cha khác mẹ… chuyện này chỉ có ba tớ và
cận vệ của ông cũng là sư phụ của bọn tớ biết. Anh ấy đã rất đau khổ vì
chuyện này và không muốn tớ phải đối mặt với sự thật khó tin ấy nên đã
chọn cách giả chết để trốn tránh… anh ấy muốn cả anh ấy và tớ đều có
thời gian để quên đi tình yêu không nên có kia. Và giờ anh ấy trở lại để giúp tớ nhận ra tình cảm thật sự của tớ… đó là cậu.
- Cậu… cậu… những gì cậu nói…
- Đều là thật.
Nó khẳng định. Chuyện này đúng thật là rất khó tin. Bản thân nó hôm qua nghe Long nói chuyện này cũng còn bị sock nữa cơ mà.
- Vậy chuyện hôm qua… cậu ôm anh ta là cái ôm của một người em… và tớ đã hiểu lầm.
Kan đỏ mặt lí nhí. Thật là xấu hổ quá đi mất. Tại cậu không chịu hỏi rõ, ghen tuông giận hờn vớ vẩn rồi tự làm tổn thương mình.
- Tớ mặc kệ là cậu đã hiểu cái gì nhưng mà lần sau còn dám như vậy nữa thì tớ sẽ không đến tìm cậu như ngày hôm nay đâu đấy.
- Hì… dạ rõ… nhất định sẽ không có lần sau.
Kan hạnh phúc ôm nó thật chặt nhưng… A… Nó nhăn mặt kêu lên một tiếng. Kan vội vàng bỏ nó ra. Cậu lo lắng nhìn nó.
- Sao vậy?
- Vết thương của tớ…
Nó ấp úng. Nó không muốn nói rằng vì khi nãy phải “phá” cửa phòng Kan mà vết thương của nó bị tác động.
- Không phải đã lành rồi sao?
Kan nhìn chút máu đỏ thẫm đã thấm ra ngoài áo nó nghi hoặc. Và rồi cậu đủ
thông minh để hiểu lí do vì sao như vậy. Trái tim cậu xót xa, ôm nhẹ nó
vào lòng, Kan thì thầm:
- Xin lỗi… tất cả là tại tớ.
<