
t sức tin cậy và quan trọng…
-Anh ta lớn hơn tôi nhiều.Một người hiểu biết,thông minh và
có nhiều tài lẻ.
-Con đang nói về cha đấy à? Ông cười lém lỉnh.
Cô bé nhìn qua ông. Ôi, người cha mà thường xuất hiện trên
ti vi với bộ mặt nghiêm nghị và luôn luôn là để tài bàn luận khi nói về những
con người thành công trong giới kinh doanh,lúc này đây cũng biết cợt đùa để làm
hài lòng cô con gái nhỏ của mình.
-Nói cha nghe, cậu ấy tên gì?
-Gia Cát Luân.Ông biết về người này không?
-Cát Luân? Ồ, không biết.
-Vậy ông thử cho tui lời khuyên đi. Lúc này tui cảm thấy hết
sức phân vân.
Ông xoa đầu cô nhóc, trách yêu:
-Lời khuyên là con hãy lo học đi. Năm nay là cuối cấp rồi
đó, bé con à.
Ngẫm nghĩ một lúc, Thiên Thiên quay qua cha mình và nói một
cách tự tin:
-Tui…sẽ là luật sư! Ông thấy được không?
-Tốt thôi.
-Nhưng… “người ta” cứ nói tui ngốc.
-Ai dám nói con gái yêu của cha như thế chứ hả?
-Tụi nó.Hai thằng luôn.
-Trọng và Luân à?
Thiên Thiên gật đầu.
-Tui chợt nhận ra điều này.Nhìn kỹ thì hình như hai người bọn
họ có nhiều điểm rất giống nhau.Từ giọng điệu nói chuyện với tui cho đến ngoại
hình. Tui luôn có cảm giác hai người ấy có mối lien hệ nào đó. Nhưng tui lại
không dám hỏi. Nhất là Cát Luân. Anh ấy cứ luôn khiến cho tôi đặt ra không biết
bao nhiêu câu hỏi mà câu trả lời là Zero. Tôi càng cố tìm hiểu về anh ấy thì lại
càng thêm khó hiểu! Tui… thiệt là nhức đầu quá đi!
Cô bé hét lên cho căng thẳng giải tỏa.
-Ôi, sao dạo gần đây tôi thấy rằng con gái lớn rồi mới rắc rối
làm sao. Phải không?
Ông Tuấn thở dài, Thiên Thiên cũng thở dài. Khuôn mặt đáng
yêu kia trải dài ra, như một cái bánh bao chiều… Một lúc sau, cô bé nhảy xuống
khỏi lan can và uể oải vươn vai, lấy lại sinh khí…
-Hây da! Thôi, đi ăn kem đi. Bữa nay tui đãi ông một bữa, chịu
không ?
-Đi chứ!
Bảo là đãi,nhưng cô nhóc chỉ mua hai que kem mùi trái cây từ
một xe đẩy ven đường để đưa cho cha, với lời biện hộ là dạo này vật giá leo
thang, mọi thứ cần nên tiết kiệm. Người đi đường nhìn thấy người đàn ông ăn mặc
giản dị như một ông bố công nhân bình thường ngồi vệ đường mút kem với cô gái
nhỏ lúc đầu thoáng ngạc nhiên vì trông ông khá giống nhân vật tiếng tăm hay xuất
hiện trên TV. Thế nhưng chỉ vài giây sau họ vội lờ ông đi ngay vì nghĩ chắc
mình nhằm: người đó chẳng thề nào là tỉ phú Khưu Tuấn được! Thiên Thiên bí mật
nháy mắt với ông. Cách mà cô bé nghĩ ra cũng khá là công hiệu. Thế này thì họ sẽ
không phải lén lút hẹn nhau làm gì nữa rồi.
Thiên Thiên khá là háu ăn háu uống. Trước khi ra khỏi nhà cô
nhóc đã ăn hết hai dĩa cơm dì Linh nấu cho mình, thế mà mới chạy lăng xăng có
vài vòng bụng lại kêu ộp oạt báo đói… Hai cha con họ ngẫu nhiên bước vào một
quán ăn nhỏ trên đường.
Họ vừa ngồi xuống thì một đôi khác vừa vào. Cát Luân giật
mình khi chạm mặt Thiên Thiên.
-Cát Luân! Em ở đây nè.
Luân vờ không nghe. Cát Lan níu tay và đưa mắt nhìn anh.
-Ai kêu anh kìa.
Cát Luân nói khẽ:
-Chết rồi. Sao lại là lúc này chứ?
-Ai vậy?
Hắn nháy mắt với Cát Lan rồi bảo:
-Nhớ nói em là bạn gái của anh nha.
-Ừ. Cát Lan gật đầu mà không hiểu anh trai mình đang định
bày trò gì nữa.
Bộ mặt Luân thay đổi ngay tức khắc.Hắn khoát tay Cát Lan
tình tứ đi đến chỗ hai cha con Thiên Thiên.Vẻ mặt Thiên Thiên đang rạng rỡ đột
ngột xụ xuống…
-Cháu chào bác, chào Thiên Thiên. Cả hai vào đây ăn tối à?
Thật trùng hợp quá nhỉ?
Thiên Thiên chẳng rời mắt khỏi Cát Lan. Phải mất một lúc
sau, khi ông Tuấn nhẹ níu áo Thiên Thiên cô nhóc mới sực tỉnh, thôi nhìn chằm
chằm Cát Lan.
-Anh Cát Luân, cô này là…
-Cô ấy là bạn gái anh. Luân khẳng định bằng cách nhìn Cát
Lan thật tha thiết, dịu dàng…
-Vậy ư?Sao em chưa từng nghe anh nhắc.
-Đâu có liên quan đến em.
Quay sang Cát Lan, Luân giới thiệu.
-Đây là Thiên Thiên -em kết nghĩa của anh. Sau đó hắn quay
qua Thiên Thiên.- Thiên Thiên, đây là Tiểu Lan-vợ sắp cưới của anh.
Cát Lan vừa nghe tới cái tên Thiên Thiên đã không mấy thiện
cảm. Trong một lúc cô chưa thể nhớ ra mình từng nghe tới cái tên ấy ở đâu. Giờ,khi
cô gái kia chăm chăm nhìn mình,khi anh trai lên tiếng giới thiệu về cô ta thì
Cát Lan sực nhớ ra. Cô đã từng nghe Trọng nhắc tới cái tên ấy mỗi khi cùng đàn
em vào nhà hàng nơi cô làm giải khuây. Anh cứ nhắc tới cái tên ấy với tất cả niềm
say sưa, thích thú và đam mê. Anh khiến cô vô tình nảy sinh lòng ghen tuông với
một cái tên: Thiên Thiên.
-Đây là Thiên Thiên sao?
Hai cô gái nhìn nhau chóe lửa. Ông trời ban cho phụ nữ vẻ
yêu kiều nữ tính, ông cũng trao cho họ cả sự ghen tuông chết người… Hai cô gái ấy,
tình cờ chạm nhau nhưng lại kết thành một mối hiềm khích chẳng rõ nguyên do, chẳng
thể lí giải thành lời…
Trong đầu Thiên Th