Pair of Vintage Old School Fru
Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324073

Bình chọn: 8.5.00/10/407 lượt.

ùng cha khác mẹ với em-một người em rất
khâm phục anh biết không, em lại hoàn toàn không có cảm giác thân thuộc máu mủ.
Chắc bởi vì cả hai chưa từng có cơ hội để hiểu nhau. Thế nhưng với anh…Cô bé
nói và nhìn sâu vào mắt Cát Luân.-…anh gây cho em một cảm giác thân yêu và an
toàn. Anh khiến cho em tin tưởng…

Luân cảm thấy mình trở nên hèn kém trước long tin ngây thơ của
Thiên Thiên. Hắn có cảm tưởng mọi thứ xấu xa tội lỗi đều tập trung tất cả vào
trái tim hắn. Trước một Thiên Thiên đơn thuần, trong sang, Cát Luân cảm thấy
căm ghét chính bản thân mình, căm ghét sự trả thù ích kỷ của mình… Hắn nhận ra
con tim mình đã thật sữ rẽ theo một hướng khác…

Luân đặt tay mình lên tay Thiên rồi nói, với một chút ngần
ngại, do dự…

-Nếu …nếu anh lừa dối em… Nếu anh đối với em…

-Không, em không tin đâu. Anh Cát Luân nhất định là một người
rất tốt!

Thiên Thiên cắt ngang lời hắn. Cô bé cười, nụ cười hiền hòa
như một thiên sứ… Cát Luân lắc đầu:

-Em đã biết gì về anh đâu chứ.

-Cảm giác của em không phản bội em đâu.

-Người ta không thể xử sự bằng cảm giác được. Đánh giá một
con người, đặc biệt là người lạ thì lại càng không được dung cảm giác. Con người
rất đa đoan,em sẽ bị tổn thương nếu đặt quá nhiều niềm tin vào cảm giác của
mình.

-Sao anh nói cứ như thể mình là một người không đáng tin thế
hả?Vậy anh nói đi, anh đã dối gạt em những gì?

Cát Luân nhìn Thiên Thiên,cái nhìn sâu và… chân thật, chân
thật nhất từ trước tới nay…

-Rất rất nhiều.

-Vậy đã có cái nào làm tổn hại em không?

-Hiện giờ thì chưa.

-Vậy là được rồi.Lời nói dối không phải luôn luôn là xấu,anh
cũng có quyền giữ cho riêng anh những bí mật kia mà. Chỉ cần em biết anh chưa
bao giờ làm gì tổn thương tới em là đủ rồi. Những thứ khác em không quan tâm.

-Em có thấy như vậy là quá ngốc nghếch không?

-Anh mới là ngốc!

Thiên dẩu môi rồi le lưỡi trêu tức Cát Luân. Sau đó cô bé bật
cười ngon lành. Nụ cười của Thiên Thiên khiến lòng hắn nhẹ nhõm,thanh thản.

Một ngôi sao băng vụt ngang qua đầu họ thật nhanh. Thiên
Thiên vội níu lấy Cát Luân chỏ tay về hướng đó.

-Sao băng kìa !

Cát Luân nhìn lên,thế nhưng chỉ thấy chi chit những ngôi sao
nhỏ.Thế là lại quay mặt đi.

Một, rồi hai, rồi ba ngôi sao và rất nhiều ngôi sao băng nữa
vụt qua. Giọng của Thiên Thiên reo vui, vỡ òa trong sự thích thú mê ly. Cô bé đứng
thẳng dậy ngước nhìn lên trời. Đôi tay cô nhóc dang rộng như hứng trọn cả một bầu
trời.

-Wow, đêm nay thật là tuyệt vời làm sao!

Cô nhóc quay qua Cát Luân. Hắn cũng đã đứng lên tự lúc nào
không biết và đang hướng ánh mắt về phía chùm mưa ngôi sao băng vẫn đang bay
vùn vụt trên bầu trời. Cái dáng Cát Luân lúc nhìn những ngôi sao băng kia lóe
sáng lấp lánh, rồi sau đó vụt tắt một cách nhanh chóng sao đơn độc và đầy tâm
trạng quá. Dường như chẳng còn là Cát Luân mọi ngày, một Cát Luân đầy sức sống
mà Thiên Thiên từng biết. Cát Luân này trầm lặng lạ thường. Cát Luân này như một
ẩn số to tướng cứ bắt cô nhóc Thiên Thiên phải bận tâm tìm cho ra đáp án…

Bất chợt Luân quay qua Thiên Thiên…

-Em có biết những ngôi sao đó sẽ đi về đâu không? Cát Luân hỏi,
nhưng dường như không phải để hỏi mà đang tự thoại với chính mình.

-Sao ạ?

-Những ngôi sao kia, chúng lóe sáng trong một khoảnh khắc ngắn
ngủi,chúng tạo nên một cái gì đó hết sức lộng lẫy,hào nhoáng khiến cho biết bao
người say mê nhìn ngắm… Thế nhưng, cái đích đến cuối cùng của chúng… lạnh lùng
tàn nhẫn thay lại là cát bụi và sự quên lãng. Chúng chết. Người ta từ lúc ấy chỉ
bận tâm ngôi sao nào sẽ vụt sáng kế tiếp. Họ chẳng bao giờ bận tâm ngôi sao vừa
lóe sáng khi nãy, ngôi sao đã đem tới sự thích thú và dâng tặng vẻ đẹp của nó
cho người khác vô điều kiện ấy… sẽ về đâu và kết thúc ra sao cả…

-Cát Luân…

Thiên Thiên khẽ gọi tên hắn, và cũng kịp nhận ra hắn đang
mang đầy tâm sự… Cát Luân đang nói như thể nói về chính mình. Cô nhóc không hiểu
hết ẩn ý trong lời nói kia,thế nhưng cô biết hắn đang nói về chính mình. Người
ta khi ngắm sao băng chỉ trầm trồ về vẻ đẹp của nó, có ai lại nghĩ đến kết cục
của nó như Cát Luân đâu? Dường như Luân vừa vẽ lên trong đầu cô nhóc thêm một
dãy ẩn số…

Thiên Thiên bất chợt chấp tay, mắt cô bé khép lại như đang cầu
nguyện…

Luân ngạc nhìn cô nhóc. Cô bé ngây thơ tới mức tin rằng sao
băng sẽ đem điều kỳ diệu tới cho mình hay sao?

Một lúc sau, Thiên Thiên mở mắt ra. Những ngôi sao băng cuối
cùng cũng vụt qua và biến mất hoàn toàn, trả lại bầu trời đêm trong trẻo ban đầu.
Cô phát hiện Cát Luân nhìn mình,và cũng hiểu cái nhìn của hắn…

-Anh thắc mắc em đã ước nguyện điều gì phải không?

Luân gật đầu. Cô nhóc cười rồi chồm lên nói khẽ vào tai Cát
Luân.

“Em ước gì những ngôi sao chết ấy sẽ được tái sinh.”

Nói rồi cô bé cười, một nụ cười tràn đầy tự tin. Một nụ cười
trong sáng, thuần khiết đến kì