The Soda Pop
Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324002

Bình chọn: 10.00/10/400 lượt.

/>
Cát Luân vào trong gọi mẹ.Bà giật mình khi thấy ông. Cái
cách bà phản ứng với ông đầy giận dữ và quyết liệt.

-Ông đi đi.Ông đã hứa để mẹ con tôi yên cơ mà. Mau đi khỏi
đây đi!

-Bà thông cảm cho.Ngày mai Cát Luân đã đi du học rồi.Tôi muốn
tới thăm con trai mình thôi..

-Mẹ con tôi cảm ơn lòng tố của ông.Nhưng Cát Luân không phải
con ông.

-Bà đừng chối.Nó rất giống tôi.

-Ông lầm. Nó là con của tôi và chồng tôi.

-Tùy bà.

Ông quay qua Luân và vịn vai hắn.

-Đứa bé ngày xưa đã lớn thế này rồi sao?

Cát Luân nhìn mẹ như cầu xin một lời giải thích.Người đàn
ông đặt một gói tiền to lớn trước mặt họ rồi nói với hắn trước khi bỏ đi.

-Cha ở đây lâu không tiện.Chào con trai.

-Ông khoan đi đã.

Cát Luân cầm sấp tiền đưa lại cho ông với ánh mắt giận dữ,kiên
quyết.Người đàn ông vẫn ôn tồn:

-Con cần gì ở cha cứ nói? Bất cứ thứ gì con muốn. Cha biết mẹ
con đã lo lắng cho con rất tốt, nhưng cha còn có thể cho con được nhiều hơn thế
nữa.

-Tôi không cần gì cả.Mẹ tôi nói đúng.Ông đã lầm rồi.Người
cha mà tôi biết đã mất cách đây mấy năm rồi.Ông hãy đem hết số tiền này đi.Mẹ
con tôi không cần.Ông hãy biến đi khỏi đây ngay lập tức. Ông không phải cha
tôi,dù đó là sự thật thì tôi cũng không thừa nhận.

Người đàn ông kia rút súng ra chĩa thẳng vào đầu hắn.

- Cha đã tạo ra con thì cũng giết con được.Số tiền này nếu
con không cần thì hãy đốt đi.Nhưng mối quan hệ cha con này con không thể nào phủ
nhận được.Dòng máu đang chảy trong người con là của cha!

Ông lạnh lùng bỏ đi.Bên ngoài có đám người áo đen khúm núm
phủ phục mở cửa cho ông chủ mình. Con người này có một vai vế không bình thường.
Trông ông ta cũng khá quen…

-Mẹ, ông ta là ai vậy?

-Con không nên biết làm gì.

-Hãy nói với con đi mẹ.Con nghĩ mình có quyền được biết.

-Mẹ bảo không.Con để mẹ yên được không hả?

Bà bỏ mặc câu hỏi của hắn.Ngay lúc này thì cái đầu thông
minh của hắn cũng chẳng giúp gì được cho hắn. Hắn không muốn làm mẹ buồn hay tức
giận,thế nhưng hắn rất muốn biết mình thật ra là ai. Và người đàn ông kia là
ai…

Hơn nửa năm,sau ngày rời nước du học theo lời mời của một
trường đại học danh tiếng ở Senbi, hắn nhận được lá thư đầu tiên của Dũ Trọng,
kẻ mà hắn luôn đối đầu trong suốt thời trung học và đại học. Một điều làm hắn rất
bất ngờ vì trước nay cả hai luôn đối đầu nhau…

“Tao chưa từng nghĩ một ngày sẽ viết thư cho mày, kẻ đối đầu
và cũng là …đứa em cùng cha khác mẹ của mình. Tao đã biết chuyện này từ
lâu,nhưng cha không muốn công khai chuyện này. Tương lai mày đang sáng lạng,
mang danh là con trai của một tay giang hồ sừng sỏ sẽ hủy hoại bước tiến của
mày. Đứa con mà ông ấy thương yêu nhất cũng chính là mày. Tao ganh tị với mày
biết bao nhiêu mày biết không?

Ông ấy đang trong phòng cấp cứu cách đây hai ngày vì cơn đau
tim đột ngột.Tao muốn mày phải mau chóng quay về gặp ông ấy.Mày có quyền hận
ông ấy bỏ bê mày mẹ con mày,không nhìn nhận mày hơn 20 năm qua, nhưng ông ấy dù
gì cũng là cha ruột của chúng ta. Bác sĩ bảo ông ấy khó mà qua khỏi… Mày nên về
nhìn mặt cha lần cuối-dù chỉ là gọi một tiếng cha sau cùng… Tao sẽ đợi mày quay
về. Nếu không, đừng trách tao…”

Cái sự thật đó quả thật làm hắn sốc.Suốt sáu bảy năm trời hắn
sống gần gũi với người anh cùng cha khác mẹ và cùng đối đầu trên mọi mặt. Mặt
nào hắn cũng đều vượt trội hơn Dũ Trọng. Hắn thông minh,hắn luôn vượt trội và
phá bĩnh những trò quái chiêu của Trọng. Chỉ có một chuyện hắn không sao hiểu
được: Trọng có thể thẳng tay triệt hạ bất cứ kẻ nào dám đối đầu mình nhưng chưa
bao giờ Trọng làm điều đó với hắn.Bây giờ thì hắn đã hiểu.

Bỏ cả kì thi quan trọng, hắn trở về nước.Thế nhưng, một sự cố
xảy ra đột ngột, hắn về trễ hơn dự kiến ba ngày. Quá muộn rồi… Hắn chỉ có thể đặt
trước mộ ông ấy vòng qua tưởng niệm.

-Ông ấy không cần đâu!

Trọng xé nát vòng hoa của Luân.Sau đó Trọng túm lấy áo Cát
Luân ghì chặt vào ngôi mộ. Cát Luân bực dọc xô Trọng ra, lạnh lùng nói:

-Mày muốn gì?

-Tại sao mày còn trở về đây làm gì nữa?

-Tao đã số gắng trở về sớm,nhưng có một sự cố…

-Đừng biện minh!

-Mày nói gì cũng được.Đối với tao không quan trọng.Chúng ta
đối đầu bao năm qua cũng đủ rồi.Tao không đấu với mày nữa.Tao chỉ cảnh cáo mày,
nếu một mai chúng ta ở hai trận tuyến, tao sẽ phải buộc tội mày. Dù mày là anh
trai tao, tao vẫn sẵn sàng gạt bỏ tình thâm đại diện cho cán cân luật pháp trường
trị mày. Mày là tội phạm,còn tao là luật pháp. Hãy nhớ đó.

-Mày tuyên chiến với tao phải không?Mày đủ tư cách sao,Cát
Luân?Nếu không phải vì mày là em trai tao, tao đã giết mày lâu rồi.Mày tưởng
mày ngon lắm à?Mày lầm rồi.Mày hãy chóng mắt lên mà xem tao giẫm nát mày như một
cọng cỏ. Sẽ có một ngày mày quỳ lụy dưới chân tao. Lúc đó cũng đã muộn rồi. Tao
sẽ chóng mắt coi mày còn cao ngạo được bao lâu,tao sẽ chóng mắt coi pháp luật củ