XtGem Forum catalog
Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324102

Bình chọn: 9.00/10/410 lượt.

lạ… Nó khiến cho Cát Luân thấy trong lòng mình đầy
ắp yêu thương và ấm áp… Hắn nhận ra Thiên Thiên không hề ngốc nghếch hay khờ khạo.Cô
bé chỉ đang sống thật lòng, sống hết mình, tự nguyện cho đi và không mong cầu bất
cứ sự đáp trả nào. Cô bé nhạy cảm và tinh tế đủ để xoa dịu vết thương của người
khác bằng trái tim thuần khiết, đôn hậu của mình. Hắn nhận ra: mình đã thật sự
yêu và bị khuất phục hoàn toàn…

Cát Luân lấy viên ngọc trai đỏ như huyết lệ đặt vào tay
Thiên Thiên. Cô bé nhìn hắn, chưa kịp hỏi thì hắn đã nói:

-Hãy giữ lấy nó. Thứ tốt đẹp duy nhất anh có thể trao cho em
chính là viên ngọc trai này. Hãy luôn luôn giữ kỹ nó bên cạnh như một vật hộ mệnh.
Cho dù sau này có bất cứ chuyện gì xảy ra,hãy cứ nhớ tới một ai đó mang tên Cát
Luân từng lướt qua cuộc đời em… Anh hứa với em,sáng mai chúng ta sẽ có mặt ở dưới
làng và em sẽ an toàn trở về với thế giới nơi những người yêu thương em đang đợi.
Nhưng với anh thì… Hắn dừng lại trong giây lát rồi tiếp- Thiên Thiên,một khi
anh đặt chân lên đất liền, Cát Luân trước mặt em đây có lẽ sẽ không còn là Cát
Luân nữa.

Thiên Thiên không hiểu được Cát Luân,thế nhưng cô nhóc biết
đó không hề là lời nói đùa… Thật sự thì Cát Luân đang muốn ám chỉ điều gì đây?

Cát Luân và Thiên Thiên thế là cũng đã đến được đền của thần
Cá Vàng đúng vào đêm trăng, khi những cánh hoa Nguyệt Hoa tím nở rực. Tình cờ
hay hữu ý, họ có bị chịu sự ảnh hưởng của lời nguyền ở ngôi đền linh thiêng
này? Truyền thuyết kia rồi có được thành sự thật hay không? Dường như mọi thứ
chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi… Chẳng ai biết truyền thuyết kia hư thực ra sao, bởi
vì không ai sống đủ lâu để kiểm chứng sự tồn tại của nó… Thế nhưng hãy để cái
truyền thuyết ấy qua một bên bởi vì câu chuyện của tôi vẫn tiếp tục,dù đó cũng
là lần cuối cùng họ đến đảo Cá Vàng.



Từ ngôi đền,Cát Luân xác định đúng hướng trở về nơi họ đã bắt
đầu. Sự thông minh của Cát Luân cuối cùng cũng giúp họ trở về an toàn vào sáng
hôm ấy, sau ba ngày cùng nhau sống trong rừng thẳm.Họ thỏa thuận không kể về
chuyện đền Cá Vàng để để cho những người có lòng sẽ tiếp tục tìm kiếm. Khi có
niềm tin, con người sẽ còn cố gắng.

Sự trở về của Thiên Thiên khiến ông Tuấn rất vui mừng.Tin cô
bé mất tích làm ông lo đến não ruột và huy động rất nhiều lực lượng tìm kiếm…
Người lo lắng nhất là Dũ Trọng. Bấy nhiêu ngày cô bé mất tích và mấy nhiêu ngày
Trọng mất ăn mất ngủ… Bởi thế, vừa thấy con tàu chở cô bé cập cảng là lòng Trọng
đã náo nức rạo rực.

-Thiên Thiên!

Anh siết cô bé đến ngạt thở ngay khi cô nhóc vừa đặt bước
chân đầu tiên lên đất liền…

-Buông em ra, anh muốn bóp chết em à?

Trọng vẫn mặc kệ và siết chặc cô nhóc trong vòng tay mình…

-Anh lo lắm.Anh đã cử người ra đảo tìm nhưng chẳng có tin tức
gì. Anh sợ vô cùng. Anh không biết sẽ thế nào nếu mất em đây nữa. Chưa bao giờ
anh phải lo lắng cho ai đó nhiều tới như vậy, em biết không hả?

-Em cũng tưởng mình không về được rồi nếu như chẳng nhờ Cát
Luân…

-Cát Luân?

Trọng buông Thiên ra rồi nghiệm nghị nhìn cô nhóc như xác nhận
những gì mình vừa mới nghe…

-Vâng. Đó là… một người anh kết nghĩa mới của em.

-Hắn đâu rồi?

-Anh ấy ở kia.Thiên Thiên nhìn quanh, rồi ngạc nhiên khi Cát
Luân hoàn toàn biến mất-Ủa đâu mất rồi?

Thiên Thiên tìm kiếm. Cô nhóc chạy lên tàu, rồi hỏi người đã
đi cùng chuyến tàu vào đất liền…, nhưng đáp lại cô chỉ có những cái lắc đầu.
Không ai thấy hắn từ khi tàu vừa cập bến… Quái lạ quá, chả lẽ Luân đi mà không
nói cả một lời tạm biệt?

Trọng vẫn hỏi để chắc chắn những nghi ngờ đang dâng lên
trong đầu mình.

-Nó tên Cát Luân thật chứ?

-Phải. Nhưng tại sao anh lại hỏi về anh ấy kỹ như vậy chứ?

Nét mặt Trọng cho Thiên Thiên một cảm giác bất an.Cô bé bất
ngờ đá vào ống quyển của anh thật mạnh.

-Này,đừng có ghen bậy rồi kéo người đi đánh người ta nghe
chưa. Anh coi chừng em đó!

-Anh đã nói gì đâu.

-Cảnh cáo anh đó.

-Em biết nhà người đó ở đâu không?Để anh đến cảm ơn.

Thiên Thiên lắc đầu. Quả thật đó là điều cô nhóc cũng rất muốn
biết nhưng lại chưa bao giờ hỏi…

-Ơ…không biết.

-Đồ dễ dụ. Không biết rõ người ta là ai mà dám sống cùng với
kẻ đó tới ba đêm trong rừng sâu. Anh nghĩ nếu em mà không phải là cô nhóc giỏi
võ thì đã bị hắn…

Thiên Thiên nhanh tay đấm mạnh vào bụng Dũ Trọng khiến anh
đau điếng

-Coi chừng cái lưỡi của anh đó. Em cắt bây giờ.

-Ok, sếp!

Trọng ôm bụng nói, cười méo mó. Cô bé còn đủ sức rat ay mạnh
như vậy chắc là không có chuyện nghiêm trọng gì xảy ra rồi. Nếu không,Trọng quyết
sẽ không để yên chuyện này.Dù vậy, anh ta vẫn muốn làm mọi chuyện cho ra lẽ.
Không phải ngẫu nhiên khi mà bấy nhiêu ngày không gặp Thiên Thiên thì cũng là bấy
nhiêu ngày Cát Luân hoàn toàn mất bóng…

Thanh tra Thiết Linh âm thầm quan sát Dũ Trọng.Thật khó nhận
ra một tay anh