
m nghe nói nó đang giao du với tụi thằng Bảy Cảnh.
Nó không tới đây nữa bởi vì có lão Cảnh đằng sau lưng. Dạo gần đây nó chỉ mua
“hàng” của lão thôi.
Trọng nhìn Phát trân trân,ánh mắt hết sức nghiêm túc:
-Sao? Nó điên hả?
-Mua thuốc của chúng ta và của Bảy Cảnh thì có gì khác nhau
đâu?
-Mày không hiểu đâu.Phải ngăn nó lại.
Trọng đứng dậy và khoát áo vào. Phát ngăn lại.
-Không được đâu.Luật giang hồ không cho phép chúng ta làm vậy
đâu đại ca .Vả lại, Bảy Cảnh và chúng ta là hai kẻ đối đầu không đội trời chung
đã lâu rồi.Anh không nhớ nó đã giết chị hai của anh sao?
-Sao tao quên được.
Nắm đấm của Trọng nắm chặt lại đầy căm hận. Phát lại nói tiếp:
-Thằng Luân thừa hiểu ân oán giữa chúng ta và Bảy Cảnh nên mới
đi lại với hắn ta. Kệ nó đi.
-Không thể được.Đến nhà thằng Luân, lôi đầu nó lại đây.
-Nhưng…
-Đi ngay!
-Dạ
Nửa tiếng sau…
Trọng ngồi một góc trên ghế,lẳng lặng đưa mắt nhìn Cát Luân
bị ném vào một góc với thân thể quằn quại. Dù như vậy hắn vẫn ném trả cho Trọng
nụ cười khó hiểu:
-Mày muốn gì ở tao chứ?
-Cầm lấy.Tỉnh táo để nói chuyện với tao.
Trọng quăng cho Luân típ thuốc nhỏ.Luân vội vã vơ lấy như một
báu vật.Một chút nghi ngờ, Luân nhìn Trọng nhưng rồi cũng bỏ cả tự ái lao theo
khói thuốc trắng.
Vài phút sau….
-Loại này hơi nhẹ.
Hắn phả khói lên trời,ngồi dựa lưng vào tường.
-Tất cả lui ra.Sau đó đóng cửa lại.
-Dạ
Lúc này đây,phòng khách chỉ còn hai người. Cát Luân hơi tò
mò trước trò lạ của Trọng….
-Bí ẩn nhỉ?
-Phải.Bây giờ nơi đây chỉ còn tao và mày….em trai ạ.
-Mày có lầm không? Tao không hề có anh.
-Mày có thể không thừa nhận nhưng sự thật thì không thể thay
đổi.
-Tao không có thời gian nghe mày nói nhảm.Nói đi,vì lí do gì
mày muốn đem tao tới đây? Chắc là có chuyện của một cô gái Thiên Thiên gì đó.
Xin lỗi, tao không biết ai tên Thiên Thiên.Đừng cứ nhắm cơn hờn ghen của mày
vào tao.
Trọng lắc đầu:
-Con gái rất quan trọng,Thiên Thiên rất quan trọng, thế
nhưng với tao… có một thứ còn quan trọng hơn nữa.
-Tiền, địa vị? Luân nói và tỏ ra bất cần.
-Không. Mà chính là…mày.
-Tao ?
Cát Luân nhìn Dũ Trọng. Hai anh em họ nhìn thẳng vào mắt
nhau. Cát Luân nhận thấy ở Trọng không còn là ánh mắt ngạo mạn đầy khinh khi giễu
cợt như trước đây mà ẩn chứa cái gì cay đắng,bức rức, xen lẫn giận dữ, bất lực…
Đây cũng là lần đầu sau ngày cha của họ mất,Trọng không hề đánh Luân.Trong đôi
mắt đó giờ đây chứa đựng một điều gì đó rất xa xăm mà Cát Luân luôn muốn phủ nhận.
-Nói láo.
-Tại sao tao phải nói láo?Mày là một thằng ngốc,Cát Luân
à.Mày cứ cho mày là thông minh nhưng mày có bao giờ chịu hiểu tao đang nghĩ gì
hay không?
-Để làm gì kia chứ?
-Trên thế gian này,chúng ta là người thân ruột thịt duy nhất
của nhau…
-Đừng nói những lời giả nhân giả nghĩa đó nữa. Cát Luân lạnh
nhạt cắt ngang và nhìn Trọng cay đắng, căm phẫn…- Mày hại tao người không ra
người, ma không ra ma.Mày khiến cho tao sa lầy, để rồi tự tao hại chết mẹ tao,
sống bám em gái tao, sống lay lất như lòai chó dại.Tương lai, hoài bão, bao niềm
tự hào tao từng có đều bị vùi chôn trong đóng bùn lầy đầy tội lỗi nhuốc nhơ.Mày
chưa hài lòng sao? Giờ mày còn muốn bày thêm trò gì nữa đây?
-Mày thách tao mà,mày quên rồi sao Cát Luân. Cái tự tin cao
ngạo của mày đã hại chết mày, chứ không phải tao.Tao không giỏi như mày, không
thông minh như mày, nhưng Cát Luân ơi, tao thủ đoạn hơn mày nhiều. Đó là thứ
giúp tao tồn tại trong thế giới đen tối này. Đó là những thứ cha bắt tao phải
có để xứng đáng thay thế ông ấy gánh vác cái băng hội này. Vì cơ ngơi mà cha đã
đổi bằng máu mà có, ông ấy đã hy sinh tao chỉ để cho mày có một cuộc đời bình
thường như bao kẻ khác. Nhưng mày lại phủ nhận tất cả những điều đó! Phải,
chính tao đẩy mày vào bùn lầy.Nhưng tao chưa từng nghĩ sẽ hại mày.Những liều
thuốc phiện tao đưa cho mày chỉ đủ ép mày ngoan ngoãn khuất phục tao.Liều lượng
của nó không thể giết mày, nhưng với Bảy Cảnh, cái hắn cần là tiền!Thứ thuốc
quái đãng của lão sẽ giết chết mày, mày hiểu không hả?
Luân nhếch môi cười và nhún vai:
-Đều như nhau cả thôi.
-Khác chứ.Nếu cứ đà này, chỉ vài tháng sau mày sẽ sang giai
đoạn sâu hơn,nặng hơn.Lúc đó, mày không thể nào từ bỏ được nữa. Chưa ai vượt
qua được ngưỡng cửa đó. Có chăng thì cũng chỉ một thời gian rồi ngựa lại quen
đường cũ.
-Tóm lại tao ra sao không liên quan đến mày! Tao không rảnh
đứng đây nghe mày tiếp tục giở trò mèo khóc chuột. Tao đi đây.
-Luân!
Trọng nắm áo Luân. Cát Luân thách thức.
-Đánh đi! Mày quen trừng trị tao bằng nắm đấm rồi mà. Tao
cũng đã quen rồi! Đánh chết tao đi chứ.
Trọng nhìn Luân một lúc rồi chậm rãi buông hắn ra. Anh lắc đầu
và nói một cách rất chân thành…
-H