Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324390

Bình chọn: 10.00/10/439 lượt.

ói thì dễ.Nhưng trong lòng cô nghĩ gì làm sao tôi biết được?

-Em thề trên danh dự của mình.Em chưa hề làm gì sai trái với
mẹ con chị. Từ lâu em đã mong muốn được nhận chị. Nhưng em cũng không dám mơ tưởng
nhiều, nhất là việc bước chân vào nhà họ Khưu. Hôm nay mọi chuyện vỡ lẽ em
không muốn giải thích gì cho mình.Chị muốn nghĩ sao thì nghĩ.

Mộc Lan nhếch môi cười mỉa mai…

-Đừng có chị chị em em ngọt ngào như vậy. Cô có biết ngay từ
khi thấy cô đi cạnh Cát Luân, tôi đã rất ghét cô rồi hay không?

-Thì chị đã có được anh ta rồi còn gì?

-Tôi chỉ là một con cờ trong tay anh ấy thôi. Anh ấy đến nắm
tay tôi còn không màng chứ đừng nói gì những lời yêu thương.

-Chính em đã thấy hai người trong khách sạn…

-Cô có tận mắt thấy chúng tôi làm gì sao? Anh ta bảo cô ngốc
đúng là không sai.

-Nhưng Cát Luân đã thừa nhận…

-Lúc ấy tôi không hiểu anh ta đang làm cái trò gì. Chắc là
anh ta đã chán ghét cô nên đã bày cái trò ấy. Nhưng sau đó tôi hiểu ra, anh ấy
muốn cô hận anh ấy mà tự động tìm đến với Trọng, anh trai của anh ấy. Nếu không
phải say đến không biết đường về thì Cát Luân sẽ chẳng bao giờ tiết lộ bí mật
này. Kể cả hành động của Cát Lan cũng nằm trong sự tính toán của anh ấy. Anh ấy
dựng nên biết bao chuyện là vì ai chứ? Cô hoàn toàn không đáng để Cát Luân làm
như vậy.

Thiên Thiên níu lấy áo Mộc Lan. Nàng lãnh đạm gạt tay Thiên
Thiên khỏi người mình như gạt đi một thứ kinh tởm…

-Anh ấy còn nói gì nữa?

-Tại sao tôi phải nói cho cô biết?

-Em van chị, hãy cho em biết đi.Em cứ cho là mình đã hiểu
anh ấy nhưng rõ ràng em không hiểu gì hết.Em xin chị mà, Mộc Lan…

Sự đau khổ của Thiên Thiên làm lung lay những cơn hờn ghen,
căm tức trong lòng Mộc Lan. Điều gì đó làm động lòng trắc ẩn của nàng. Nàng vẫn
cứ cái giọng hằn hộc mà nói nhưng Thiên Thiên cảm nhận được trong ấy có sự cảm
thông.

-Thôi, chúng ta vào nơi nào đó nói chuyện. Ngoài đường không
tiện đâu.

-Dạ.

Sau đó…

-Xin lỗi, khi nãy tôi quá nóng nảy.Tôi quá lo cho mẹ mình.Bà
ấy đang hôn mê.Tôi cũng biết cha là người rất đào hoa.Có nhiều người đàn bà đã
đi qua thời trai trẻ của ông, nhưng chuyện thế này là lần đầu tiên. Tôi thật sự
bị sốc… Lâu nay tôi cứ tưởng tôi là đứa con duy nhất của ông.Tôi không ngờ còn
có một kẻ khác chia sẻ tình thương của cha với mình.

-Cha rất thương chị.Ông kể nhiều về chị,những điều rất tốt
.Chị sẽ là niềm tự hào của ông. Khi lần đầu ông xuất hiện trước mặt em, em cũng
hoàn toàn ngỡ ngàng.Cũng có lúc em hận ông ấy, nhưng suy cho cùng, ông ấy là một
người cha tốt, dù không phải là một người chồng tốt. Mẹ em… đã chết đi sau khi
sinh em ra trong sự chối bỏ của người thân và bạn bè. Cha lo lắng cho em cũng
phần vì sự hối hận với người đã chết…

-Vậy bấy lâu nay…Tôi sai rồi, người đáng thương là em chứ
không phải mẹ con tôi.

-Em không muốn người khác thương hại mình.Chị yên tâm, em
không bao giờ có ý nghĩ tranh giành gì hết với chị.Xưa kia đã không, tương lai
cũng như vậy. Em mong bác gái sẽ sớm qua cơn nguy hiểm. Lúc đó em sẽ đến gặp
bác ấy để giải thích.

-Cảm ơn…em.

Thiên Thiên chậm rãi ngước nhìn Mộc Lan và nói sau một hồi ấp
úng…

-Em muốn biết chuyện… Em biết hỏi chị về điều đó thật là vô
duyên ,nhất là khi em đã có bạn trai. Nhưng… em vẫn cứ muốn biết rõ thật ra
chuyện gì đã xảy ra…

Mộc Lan thở dài…

-Tôi quen anh Luân từ thời đại học.Có rất nhiều người yêu mến,
cũng như ganh ghét anh ấy.Anh ấy được mệnh danh là Hoàng tử của học viện
Bestlaw, chắc là em cũng ít nhiều nghe những kì tích về anh ấy.

-Em có nghe.

-Một trong những người thầm yêu anh ấy, có cả tôi.Nhưng ngày
đó anh ấy không hề biết yêu là gì, anh ta cao ngạo vì vẻ điển trai, thông minh,
tài trí của mình.Anh ta từ chối tất cả bọn con gái.

-Cả chị ư?

Thiên Thiên ngạc nhiên. Mộc Lan đáp lại sự ngạc nhiên ấy bằng
một nụ cười…

-Phải.Khi đó tôi không phải như bây giờ, chỉ là một con bé
nhút nhát nhất trường.Sau khi tốt nghiệp, anh ấy được mời ở lại trường làm giảng
viên nhưng anh ấy quyết định nhận một lời mời khác đó là sang Senbi du học để lấy
danh hàm tiến sĩ của một đại học danh tiếng bên ấy.Chẳng hiểu vì sao, gần ba
năm sau, tôi lại gặp anh ấy với một thân phận hoàn toàn khác.

-Có lần Trọng đã kể em nghe.Chính Trọng là nguyên nhân đẩy
anh ấy đến bước đường đó.

-Chắc có lẽ vì vậy mà anh ấy tiếp cận em để tìm cách trả thù
Trọng. Nhưng tôi biết, Luân đã yêu em thật sự.

-Vậy tai sao…

Thiên Thiên hỏi, nhưng câu hỏi như rơi tuột vào khoảng không
của sự hoài nghi. Mộc Lan từ từ kể lại câu chuyện lần cuối cùng nàng gặp Cát
Luân…

-Sau khi nghỉ việc ở công ty, Cát Luân gọi điện đến tìm chị.
Chị đến quán Bar và thấy anh ấy đã uống rất nhiều rượu…

“- Luân, anh dừng lại đi.Anh muốn chết sao?Cớ gì anh lại
hành hạ mình như vậy? Anh gọi em ra đây chỉ để thấy anh chết trong rư


XtGem Forum catalog