Teya Salat
Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324380

Bình chọn: 7.00/10/438 lượt.


lần Cát Luân tỏ thái độ vô phép với Khả Tuyết. Khả Tuyết dần dần yêu Cát Luân
nhưng cô sợ nói ra những tình cảm thầm kín trong lòng sẽ khiến hắn rời xa
nàng.Vả lại,cuộc sống tuy bấp bênh, khó khăn như thế nhưng nàng vẫn tạm hài
lòng. Cho đến khi Thiên Thiên xuất hiện,Khả Tuyết cứ có cảm giác một ngày nào
đó nàng sẽ mất ASơn của nàng một lần nữa.

-Em buồn gì vậy Khả Tuyết?

-Anh à, công trình sắp xong. Hay là chúng ta lại dọn đi nơi
khác nhé?

-Đi đâu bây giờ?

-Em có người bà con ở Cát Lan , nơi ấy họ có một nông trại
đang thiếu người trông coi.Chúng ta sẽ đến đó.

-Cát Lan à?

-Anh thấy sao?

-Thế cũng được. Tùy ý em thôi.

-Vậy nha, mai mình sẽ đi nha anh.

-Sao vội vàng như vậy? Cũng nên chia tay mọi người trước khi
đi nữa chứ.

-Nếu vậy sau khi chia tay xong chúng ta sẽ đi ngay, càng sớm
càng tốt, được không anh?

-Ờ,sao cũng được.

Hắn hiểu Khả Tuyết đang nghi ngờ và lo lắng điều gì đó. Chắc
có lien quan tới sự xuất hiện của Thiên Thiên… Phụ nữ thật quá nhạy cảm. Khả
Tuyết đang sợ Thiên Thiên lại tìm đến đây. Cô ấy không hiểu rằng Thiên Thiên và
hắn…đã hết thật rồi.

Sáu tháng sau…

-Ngày mai anh đưa em đi chơi nhé!

Thiên Thiên nói và đưa ánh mắt long lanh về phía Trọng. Anh
khẽ lắc đầu:

-Bữa khác được không? Mai anh phải ra nước ngoài công tác rồi.

-Tiếc thật.

-Sao em lại có nhã ý thế hả?

-Tại vì trường em đang xây dựng thêm phòng thi đấu đa năng đặt
cạnh khoa báo chí của em, ồn chết đi được.

-Đó không phải là ý của cha em sao? Ông ấy là một trong những
cổ đông lớn của trường. Ông ấy xây nó cũng là cho em khỏi phải đi đâu xa.

-Nhưng ồn thế làm sao mà tập trung học hành gì được. Vả lại
cũng sắp hết học kỳ rồi, chỉ còn ôn tập đợi tới ngày thi thôi. Còn mấy bữa trước
thì chạy vắt giò lên cổ vì mấy bài thuyết trình, mệt cả óc! Cho nên em quyết định
cúp cua một vài ngày “xã stress”.

-Cô bé của tôi định quậy cho ra trò chứ gì? Hay là em đi với
anh chuyến này đi.

-Hay quá! Em về nhà chuẩn bị hành lí đây!

Thiên Thiên nói và thoăn thoắt rời khỏi phòng làm việc của
Trọng. Nhìn dáng dóc nhí nhảnh của cô nhóc khiến cho Dũ Trọng bật cười. Có vẻ
như Thiên Thiên đã hoàn toàn vượt qua cơn sốc tình cảm ngày trước.Vì vậy anh
không còn thấy lo lắng cho cô bé nữa. Thiên Thiên lại là Thiên Thiên rồi.

Thế nhưng một cú điện ngoài dự kiến đã khiến cho Trọng bỏ dỡ
cả cuộc công tác quan trọng.

-Nó đang ở Cát Lan? Được rồi, mua gấp giùm tôi vé máy bay đến
đó ngay hôm nay… Ừ, càng sớm càng tốt…

Trọng cúp máy. Vừa ngước lên thì thấy Cát Lan đã đứng ngay
trước mặt.

-Trọng…

-Cát Lan, em mới đến hả?

-Em vừa vào thì nghe anh nhắc đến Cát Lan.

-À, anh đang nói sắp đến SN Cát Lan,cho nên phải chuẩn bị
quà cho cô em gái của anh thôi.

-Không cần phải giấu đâu. Em biết rồi. Anh đến thành phố Cát
Lan tìm anh Cát Luân chứ gì? Em đã nghe mọi người nói lại nên mới tới đây.

Trọng thở dài rồi nhìn Cát Lan.

-Không phải anh muốn giấu em. Anh định khi nào tìm thấy nó mới
nói cho em biết. Đâu ngờ là…

-Em chuẩn bị hành lí cả rồi. Em muốn đi theo anh tìm anh ấy

-Cũng được. Nhưng chuyện này không nên cho Thiên Thiên biết.

-Em hiểu mà.

Nhưng Thiên Thiên đã vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện khi vừa
định gõ cửa bước vào. Cô bé lặng lẽ suy nghĩ một hồi rồi quyết định không vào nữa.

“Hai người đó không muốn cho mình biết? Họ sợ điều gì chứ?
Và tại sao Cát Luân lại chuyển đến Cát Lan vội vã như vậy? Hay là hắn muốn
tránh mặt mình? Cớ sao hắn lại chạy trốn mình? Hắn bảo không yêu mình cơ mà?
Hay là mình đã quá nhạy cảm. Hắn đến Cát Lan chỉ vì hắn cần phải đi đến đó
thôi.”

Trọng chỉ kịp để lại cho Thiên Thiên một tin nhắn ngắn gọn rồi
đi ngay.Thiên Thiên chẳng chút hờn ghen, dù biết bên cạnh Trọng là một cô gái
khác, một cô gái rất yêu Trọng.Vậy mà lúc Cát Luân và Khả Tuyết tay trong tay,
lòng Thiên Thiên đau như cắt.

Chẳng biết lủi thủi đi thế nào Thiên Thiên đụng phải Mộc
Lan…

-Ơ, tôi xin lỗi.

-Xin lỗi?

Mộc Lan bất ngờ tát Thiên Thiên và cô nhóc chẳng kịp phản ứng…

-Chị…

-Tôi đến tìm cô đây.

-Tại sao?

-Đồ con hoang!

-Tôi không hiểu

-Mẹ tôi đã vào bệnh viện cấp cứu khi biết cha tôi còn có một
đứa con riêng. Nó chính là cô. Cha tôi đã thừa nhận với tôi rồi. Mẹ tôi mà có mệnh
hệ nào, tôi không tha cho cô đâu!

-Bác ấy…

Mộc Lan vẫn còn rất giận dữ…

-Đừng giả vờ ngơ ngác. Tôi nói cho cô biết. Dù cha có thừa
nhận cô thì cô cũng đừng mơ một bước trở thành phượng hoàng.Tôi sẽ không bao giờ
cho phép cô bước chân vào nhà họ Khưu để giành mất địa vị của mẹ con tôi.

Thiên Thiên nhìn thẳng vào mắt Mộc Lan, nói một cách cương
quyết:

-Em chưa bao giờ nghĩ sẽ tranh giành gì đó với chị cả.

-N