Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324412

Bình chọn: 10.00/10/441 lượt.

một món hàng cho anh ta muốn nhường
lại cho ai thì nhường hay không?

-Em không hiểu đâu, tính tự ái của Cát Luân rất cao. Anh ấy
đang mặc cảm là một con nghiện, một người thấp kém, nghèo hèn và tương lai thật
đen tối.Anh ấy biết không thể đem lại cuộc sống tốt đẹp cho em nên quyết định
bày tất cả những trò đó để em quên anh ấy mà yêu Trọng.Con người thông minh đó
rốt cuộc cũng mắc phải một sai lầm to lớn.Tình cảm con người là thứ không thể
điều khiển được. Cho nên, kết quả chỉ khiến cho ba người Trọng- Luân và em đau
khổ.

-Còn chị?

Thiên nhìn Mộc Lan. Cô biết Mộc Lan nói người khác nhưng bản
thân nàng có hạnh phúc, vui vẻ gì đâu? Ngạc nhiên thay, Mộc Lan chỉ cười một
cách bình thản…

-Ngay từ đầu tôi đã biết mình không thể chen vào những tình
cảm mà anh ấy dành cho em.Tôi không quá hi vọng cho nên không quá thất vọng

-Chị là cô gái rất kì lạ, rất kiên cường.

-Em cũng đang cố tỏ ra như vậy kia mà. Chỗ yếu đuối của con
gái chính là ở chỗ họ cứ tỏ ra quá kiên cường nhưng trong thâm tâm thì lại quá
yếu đuối.

-Có phải đây là điểm giống nhau của hai chị em mình không?

Hai người nhìn nhau thật lâu rồi Mộc Lan mới khẽ gật đầu.

-Tôi phải về.

-Chị!

-Cái gì nữa nào?

-Em cảm ơn chị.

-Không có gì đâu. À,sau chuyện này em có định đi tìm Cát
Luân không?

Thiên Thiên khẽ lắc đầu…

-Em…chắc là không đâu.

-Sao vậy?

-Anh ấy đang yên ổn với một cuộc sống mới,một gia đình mới.
Mấy tháng trước em có gặp anh ấy. Anh ấy đã có gia đình rồi chị à.

Mộc Lan nhẹ nhàng đặt tay lên vai Thiên Thiên, hỏi một cách
chân thành…

-Chị muốn hỏi: nếu ngày đó em biết được sự thật về Cát Luân
sớm hơn, em sẽ coi thường, sẽ khinh anh ấy hay …em vẫn yêu anh ấy?

-Em không biết nữa. Chị nói thử xem em sẽ thế nào đây.

-Câu hỏi đó chỉ có em mới có thể trả lời. Cho dù đã gây ra
những sai lầm gì thì…tình yêu anh ấy dành cho em là không thể giả được, cho dù
đó là một diễn viên xuất sắc trên sân khấu thì cũng không thể yêu thương chân
thật hơn thế. Mà cuộc đời tuy được ví như cái sân khấu, nhưng dù thế nào thì
cũng không hoàn toàn là một sân khấu. Em hiểu tôi muốn nói gì chứ?

-Em hiểu.

-Bye nhé nhóc!

-Bye bye…



Dũ Trọng và Cát Lan sau khi có được tin Cát Luân thì lập tức
lên đường tìm đến thành phố Cát Lan trong chuyến bay sớm nhất… Trước khi ra đi,
Dũ Trọng đã có một quyết định. Anh biết dẫu có hơi hối tiếc, nhưng anh chấp nhận
đánh đổi. Yêu… không có nghĩa là phải chiếm giữ cho riêng mình…

Thành phố Cát Lan…

Người nông dân đánh xe ngựa dừng lại trước cổng một trang trại.
Trọng vừa leo xuống, vừa nhìn trang trại kia. Sau đó quay qua ông chú đã chở
anh và Cát Lan tới đây…

-Trang trại này ư?

-Phải

-Cảm ơn chú.

-Không có chi.

Người nông dân vui vẻ chỉ đường cho Trọng và Cát Lan, sau đó
mỉm cười rồi quay lưng đi.Tiếng chó sủa inh ỏi làm Khả Tuyết chạy ra.

-Anh chị là…

Trọng giơ cao tấm ảnh của Cát Luân về phía Khả Tuyết và hỏi:

-Chúng tôi tìm người trong ảnh này.

Khả Tuyết vừa nhìn qua thì sắc mặt bỗng dưng thay đổi. Cô né
tránh nhìn vào mắt Trọng và ấp úng…

-Đó là…không, không có ai trông như thế ở đây cả.

-Nhưng người nông dân khi nãy đã dẫn chúng tôi đến đây.

-Tôi đã bảo các ngừơi lầm rồi. Mau đi khỏi đây đi!

-Nhưng…

Khả Tuyết cáu gắt xua đuổi. Trọng và Cát Lan hoàn toàn ngạc
nhiên trước sự khó chịu ấy…

Vừa lúc Cát Luân cưỡi ngựa về. Trọng nhìn về phía Cát Luân.
Dường như Cát Luân cũng đã thấy hai người. Con ngựa bắt đầu đi chậm lại…

-Anh Cát Luân!

Cát Lan hét lên vui mừng.

Cát Luân xuống ngựa, giả vờ nhìn Trọng và Cát Lan ngạc nhiền,
rồi sau đó nhìn sang vợ và hỏi:

-Ai vậy em?

-Họ… Họ muốn tìm anh.

Khả Tuyết ấp úng trả lời. Cát Luân nhún vai, vẻ mặt hết sức
thản nhiên:

-Tìm anh? Có chuyện gì sao? Anh đâu có quen họ.

Cát Lan túm lấy tay Cát Luân:

-Anh Luân, anh không nhớ em sao? Em là Cát Lan, em gái anh
mà.Còn đây là Trọng, là anh trai của anh.

-Các người lầm rồi, tôi là ASơn.Tôi không biết các người.

Cát Lan nhìn Luân ngỡ ngàng…

-Không thể được. Sao lại có người…

Cát Lan định chấp vấn cho ra lẽ nhưng Trọng bí mật đá vào
chân cô nhóc, sau đó nhìn Luân và Khả Tuyết, mỉm cười, áy náy gãi gãi đầu…

-Người giống người là chuyện đương nhiên. Chắc chúng tôi
nhìn lầm người, chúng tôi xin lỗi hai người vậy.

-Nhưng anh Trọng, anh ấy là Cát…

-Mình đi thôi.Chỉ là bọn đàn em nó lầm người thôi. Đi nào.

Trọng nói và ra hiệu bảo họ đi. Cát Lan đi theo sau Trọng
nhưng lòng cô đầy nghi hoặc. Bất giác Trọng vừa đi vừa thở dài…

-Chẳng biết Thiên Thiên có qua khỏi không nữa…

Cát Luân vừa nghe tới hai tiếng Thiên Thiên đã mất hết đề
phòng


Old school Swatch Watches