Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Nước Mắt Ngọc Trai Đỏ

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324402

Bình chọn: 8.00/10/440 lượt.

ợu thế này
hả?

-Cô uống với tôi đi, Mộc Lan.

-Một ly thôi nhé.

Mộc Lan nhắm mắt,cố ực một phát cho hết ly.Luân cười thích
thú.

-Khá lắm!

-Em uống rồi đấy. Anh nói xem, sao lại gọi em ra đây?

Cát Luân phì cười, ánh mắt mơ màng nhìn ly rượu…

-Nói trắng ra thì…cô là người duy nhất mà tôi có thể tâm sự
lúc này…

-Không hiểu.

Mộc Lan không hiểu vì sao Cát Luân lại nói vậy. Hắn ngước
lên nhìn nàng, nụ cười tắt lịm, thay vào đó là nét mặt chứa đầy sự ưu tư…

-Có gì mà không hiểu. Cô là nhân vật ngoài dự kiến trong kế
hoạch của tôi,nhưng lại là vai diễn không thể thiếu.

-Kế hoạch gì? Vai diễn gì chứ?

Cát Luân lúc này nào có nghe Mộc Lan nói gì. Hắn cứ làu bàu
như nói với chính mình:

-Giờ thì Thiên Thiên giận tôi, Dũ Trọng và Cát Lan giận tôi.
Chỉ có cô là không giận tôi.

-Ai bảo không giận? Anh coi em là ai mà cứ gọi điện là em phải
tới ngay chứ hả? Đây là lần cuối đấy!

-OK! Đây sẽ là lần cuối, được chưa nào?

-Ngang như cua.

-Uống tiếp đi, my friend há!

-Được, em sẽ uống với anh không say không về, nhưng anh phải
nói em biết lí do tại sao anh lại muốn uống say tới như vậy?

Cát Luân đưa ngón tay lên môi, khẽ lắc đầu và lại mỉm cười…

-Bí mật. Một bí mật không nên có quá nhiều người biết.

-Vậy thì em về đây.

Mộc Lan toang bỏ về thì Cát Luân thình lình đưa tay ra giữ
nàng lại. Ánh mắt hắn nhìn nàng tha thiết, như nài nỉ…

-Khoan. Tôi năn nỉ mà. Bạn ở lại một chút đi.

-Em là ai mà cứ hễ anh cần là phải chạy đến?

Mộc Lan nói một cách chua chát. Không phải cô không hiểu hai
chữ “tự trọng” là gì. Nhưng cứ mỗi lần Cát Luân lên tiếng thì nàng lại làm theo
như một con rối, và hoàn toàn tự nguyện…

-Tối sắp đi xa.

-Đi đâu chứ?

Cát Luân buống tay Mộc Lan ra, khẽ nhún vai.

-Không biết. Đi du lịch thôi mà.

-Giống như anh đang chạy trốn thì đúng hơn.

-Nói vậy cũng đúng. Phải, tôi chạy trốn… Trốn khỏi tất cả mọi
người.

Rượu hết,hắn gọi thêm chai nữa.Mộc Lan ngăn lại.

-Chết thế này chẳng ra sao cả! Muốn uống chứ gì? Được , em uống
với anh.

-Phải vậy chớ.

Mộc Lan ngồi xuống uống cùng Cát Luân. Có lẽ lúc này đây
không phải chỉ có một mình Cát Luân là cần mượn rượu để say,để không còn nhớ, để
quên mình là ai… Họ cứ thay nhau cụng từ ly này tới ly khác…

Chỉ sau vài ba ly,Mộc Lan đã ngấm rượu, đầu óc bắt đầu quay
cuồng… Cát Luân cười thích thú, hét lên:

-Dở quá đi!

-Em không biết uống mà.

Cả hai đều nói nhựa nhựa, đều đã say bí tỉ. Đầu Mộc Lan quay
quay, nàng mặc nhiên ngã người ra Salon chợp mắt một chút. Cát Luân tưởng Mộc
Lan đã gục vì rượu, lắc đầu ngao ngán…

-Ê ngủ rồi sao? Vậy thì tôi uống một mình, không cần cô nữa.
Cát Luân, uống tiếp nào! Mình phải uống cho quên hết mới thôi!

Hắn cứ thế mà rót, mà nóc từ ly này tới ly khác…

Nhưng …càng uống, nỗi đau khổ càng ngắm sâu vào máu hắn. Hắn
gục đầu lên bàn và…khóc, giọt nước mắt của một thằng đàn ông.

-Thiên Thiên, anh xin lỗi…Anh rất yêu em, em có biết không ?
Những gì anh làm đều có lí do cả. Dũ Trọng sẽ chăm sóc cho em, anh ấy sẽ là người
chồng tốt của em. Còn anh chỉ là một kẻ giả dối,lọc lừa. Giá như anh đừng nhúng
tay vào cái trò trả thù đáng khinh này thì anh sẽ không biết tới Khưu Thiên
Thiên, và anh sẽ không phải đau đớn như bây giờ. Anh biết, nếu anh còn ở đây
thì em và Trọng không thể nào tiến triển xa hơn được. Cho nên anh sẽ đi. Đi đến
một nơi không ai biết đến mình.Thời gian sẽ xoa dịu vết thương lòng của em và của
anh. Cứ trách anh, cứ hận anh đi, nếu như điều đó làm em bớt tổn thương… Suốt đời
này, anh chỉ yêu một mình em mà thôi,Thiên Thiên à… Xin lỗi em… Anh thật sự xin
lỗi em…

Hắn quơ lấy chai rượu lên uống ực cho đến hết chai, sau đó để
lại trên bàn tất cả số tiền của hắn có được từ đồng lương của mình. Hắn nhìn xuống
Mộc Lan và khẽ vuốt ve mái tóc của nàng.

-Mộc Lan, xin lỗi cô. Cô là người vô can trong chuyện này. Nếu
một mai có gặp Dũ Trọng, nhắn anh ấy hãy chăm sóc tốt cho Thiên Thiên và em gái
Cát Lan của tôi. Nhắn lại với Cát Lan là tôi xin lỗi cô bé, anh không nên dùng
em như một con cờ.Hãy tin rằng:anh Luân luôn thương yêu và nhớ đến em…

Hắn nói xong rồi lảo đảo bỏ đi…”

-…Khi ấy, tôi không hoàn toàn thiếp đi nhưng tôi không thể
ngồi dậy được.Tôi cứ thế ngủ say cho đến trưa hôm sau.Đó cũng là lần cuối cùng
tôi gặp Cát Luân.

Mộc Lan nhìn Thiên Thiên.Nàng biết cô bé vẫn còn quan tâm đến
Cát Luân, cho nên mới bận tâm lí do Cát Luân hành động như vậy. Câu chuyện đã dứt
nhưng ánh mắt Thiên Thiên vẫn dõi đâu xa xôi, nét mặt bần thần…

-Thiên Thiên, em có sao không?

Thiên Thiên nhìn qua Mộc Lan, cười nhẹ rồi lắc đầu…

-Không… Em không sao. Em đang suy nghĩ… Thật ra trong lòng
Cát Luân…em giữ vai trò gì? Em có phải chỉ là


XtGem Forum catalog