
ay bằng sự trìu mến…
Nhưng rồi sau đó cô bất ngờ đứng phất dậy quăng nó đi thật xa,hét lên :
-May mắn gì chứ? Tôi không cần! Gia Cát Luân, tôi hận anh,
tôi hận anh suốt kiếp này!Đồ tồi! Anh là đồ tồi!
Thế nhưng nhiều phút sau đó, Thiên Thiên lại hối hận về hành
động khi nãy.Ít ra, nó là sợi dây duy nhất liên kết cô bé với những kỉ niệm ngọt
ngào, đẹp đẽ về Cát Luân. Thế rồi đôi tay trần nhỏ bé ấy cứ cào bới mãi trong
tuyết, tìm kiếm và tìm kiếm.
Từ đằng xa…
Cát Luân muốn bước ra nhưng…có được gì đâu? Mọi chuyện đang
tiến triển theo hướng của nó phải tiến.Kế hoạch hoàn hảo đến không ngờ,
nhưng…chuyện cô bé xuất hiện ở đây, vùng đất hẻo lánh, lạnh giá này là một chuyện
hắn không thể nào ngờ tới được. Khi cô bé gọi tên hắn, hắn muốn chạy ra ôm chầm
lấy cô bé và giải thích nhưng … những cố gắng, những đau khổ cố nén lại trong
hai năm qua hóa ra là một sự cố gắng vô ích ư? Thời gian qua khiến hắn càng khẳng
định tình yêu của mình dành cho người ấy. Nhưng yêu và có được người ấy là hai
chuyện hoàn toàn khác biệt!
Cuộc sống của hắn hiện nay rất yên bình.Hắn khá trọn vai một
ông chồng yêu vợ, một anh công nhân hèn mọn của công trường, cuộc sống luôn
thay đổi, bấp bênh, không có chỗ ở cố định nhưng khá bình yên. Không có thuốc
phiện, không có những trận đòn, không có những âm mưu làm đau lòng kẻ khác. Hắn-
giờ đây là một kẻ mất trí nhớ, chối bỏ bản thân và gia đình, chối bỏ một quá khứ
tối tăm nhơ nhuốc.
“ThiênThiên, em và Trọng phải hạnh phúc. Và… hãy quên anh
đi!”
Thiên Thiên tìm không ra viên ngọc trai,cô thất thỉu trở về…
Từng bước chân Thiên Thiên nặng nề lê trên tuyết. Giá mà đêm nay trôi qua thật
nhanh. Đã dặn lòng hãy dứt bỏ, thế nhưng… cảm giác gì thế này? Cảm giác lúc này
là thất vọng, là hối tiếc, là… chấp nhận, hay là sự tổng hòa của tất cả các cảm
giác ấy?
“Số phận là vậy ư?Ông trời cũng bảo mình hãy cứ bỏ quên tất
cả những gì còn lại của hắn.Thôi thế thì…vĩnh biệt Cát Luân.”
Tuyết lại rơi trở lại…
Dưới những bông tuyết cứ nhè nhẹ rơi trong sự vắng vẻ, đìu
hiu của khu công trình trượt tuyết đang thi công dang dở, có bóng người lụi cụi
tìm kiếm một vật gì đó dường như là vô cùng quý giá…
Ở nhà, Tuyết lo lắng khi ASơn chưa về. Vừa thấy Thiên Thiên
trở về,Khả Tuyết hỏi ngay:
-Em có thấy anh ASơn không? Anh ấy chưa về nhà từ lúc ăn cơm
xong.
-Em không thấy chị ạ.
-Chị lo lắm.Chưa bao giờ anh ấy đi đâu mà không nói như vậy.
Tuyết rơm rớm nước mắt. Rõ ràng cô gái này rất yêu chồng.
ASơn thật là một người chồng hạnh phúc…
Tuyết định chạy đi tìm thì Thiên Thiên ngăn lại…
-Để em đi tìm cho.
-Nhưng…
-Em khỏe rồi,không sao đâu.Vậy nha!
-Được, cảm ơn em trước.
Thiên Thiên cười lên cho cô gái có thêm chút tự tin rồi
khoát thêm áo vào và đi ra ngoài…
Tuyết đã tạm dừng rơi…
Khi cô bé đi ngang sân trượt tuyết…
-Tìm ra rồi!
Cát Luân nhảy dựng lên sung sướng. Hắn phủi phủi tuyết khỏi
viên ngọc trai,nắm chặt nó trong lòng bàn tay mình. Một luồng điện chạy qua tim
làm cho hắn có cảm giác Thiên Thiên đang ở ngay bên cạnh…
Thật vậy… Thiên Thiên đã đứng kia rồi và nhìn hắn…
Và khi ấy,ánh mắt hai người họ giao nhau…viên Ngọc Trai vẫn
nằm gọn trong tay Cát Luân…và…
-Cát…Cát Luân…
Trong phút giây đó…những hờn ghen, những căm hận và tất cả…đều
biến mất.Thiên Thiên chạy về phía Cát Luân, ôm chầm lấy hắn…
-Thiên Thiên…
Và trong một thoáng, Cát Luân cũng siết lấy Thiên Thiên. Lúc
ấy hắn chẳng còn nghĩ gì khác. Điều duy nhất hắn ý thức được đól là: hắn yêu
Thiên Thiên và biết rằng Thiên Thiên cũng vậy…
Sự xuất hiện của những người đi đường khiến cả hai thoát khỏi
nhưng say đắm yêu thương.Cát Luân nhẹ nhàng đẩy cô bé ra.Thiên Thiên cũng bừng
tỉnh lại sau những gì mình vừa làm…
-Xin lỗi… Khả Tuyết… chị ấy nhờ tôi đi tìm anh.
-Cảm ơn
-Cát…
-Xin em đừng gọi cái tên ấy nữa, được không? Tôi không phải
Cát Luân.Tôi đang có cuộc sống hoàn toàn mới, một cái tên mới, một lai lịch mới.
Những chuyện đã qua tôi chỉ có thể nói lời xin lỗi với em.Hãy coi như một kẻ có
tên Gia Cát Luân nào đó đã chết rồi. Và hãy quên hắn như quên một kẻ đã chết
đi.
Thiên Thiên nhìn hắn, nhìn sâu vào mắt hắn dù hắn luôn cố
lãng tránh cái nhìn ấy.
Thiên Thiên cười, cười trong sự chua chát. Tới giờ này cô vẫn
chẳng muốn tin Cát Luân là con người đáng căm hận, con người đã nhẫn tâm đem cô
ra làm một trò đùa… Đùa với tình cảm con người là một tội ác, và kẻ đùa với
tình cảm con người là một tội nhân. Vậy mà dường như lúc này đây, chỉ cần tên tội
nhân ấy chịu hối cãi, Thiên Thiên… sẵn sàng tha thứ… Cái này gọi là “sự cao thượng”
hay là sự mù quáng? Mỉa mai quá! Vì một Gia Cát Luân tầm thường mà Thiên Thiên
chắp nhận đánh đổi cả cái “tôi” kiêu hãnh của mình. Để rồi cái mà cô sẽ nhận lại…
là gì đây?
“Mày là một kẻ ngu ngốc, Thiên