
r/>Uy Vũ ngắm
gương mặt trông nghiêng của Nam Giao. Tất cả đều nhẹ nhàng, hàng mi khép rũ, tay se sẽ đặt trên đùi, ly nước lay lay. Nếu ví vẻ đẹp là hương
thơm thì Nam Giao phảng phất như mùi hương đượm chất men. Không say
nhưng khiến người ta ngây ngất. Chẳng biết từ lúc này, anh hay so sánh
Phúc với Giao rồi đặt Phúc vào thế thua kém hơn.
Phúc cũng lạ. Không
ai khiến Phúc thể hiện con người thật của cô ngoài thằng bé. Có vẻ như
Phúc chỉ chia sẻ con trai mình với anh. Phúc không tin ai ngoài anh. Sự
tín nhiệm lạ lùng của cô khiến anh ngạc nhiên và cảm động. Uy Vũ lý giải vì mất Nhật Văn − Mất người đàn ông mạnh mẽ của riêng mình một cách vô
thức Phúc có khuynh hướng hướng về những gì tương tự như thế.
− Theo
anh, trong cuộc sống gia đình, trong việc giáo dục con cái bên cạnh nét
dịu dàng, tận tuỵ của người mẹ không thể thiếu cái mạnh mẽ quyết đoán
của người cha, người đàn ông trụ cột. Đó là yếu tố quan trọng bậc nhất.
Vì thế ngoài tình thương, anh thấy mình có trách nhiệm với thằng bé.
Nam Giao im lặng vì hình như anh đang nói với chính mình, không phải với
cô. Hoàn cảnh cả hai khá giống nhau. Cha mất, anh trai cô thay vào vị
trí đó. Uy Vũ không có anh trai − hoặc chính anh phải đóng thế vai trò
này. Quả nhiên Uy Vũ nói vào vấn đề cô đang suy nghĩ. Lối im lặng đáng
ngại của Nam Giao khiến những điều lý giải của anh trở nên dông dài, may rủi như người mù nghe hướng gió.
− Cha mất lúc anh đã bước vào tuổi trưởng thành, có thể tự lo liệu, tự quyết định lấy cuộc sống của mình
nhưng anh vẫn thấy thiếu vắng, trơ trọi khi mất đi chỗ dựa quan trọng
nhất trong cuộc đời. Vì thế rất khập khiễng khi phụ nữ phải đóng thay
vai trò của người đàn ông hoặc ngược lại.
Xem cái nhướng mày rất khẽ của Nam Giao như một lời phản đối, Uy Vũ nhấn mạnh nhưng chậm rãi như
nói thành lời suy nghĩ của mình:
− Cho nên ngoài những trường
hợp cá biệt hoặc bất khả kháng thì những khác biệt giới tính phải tuyệt
đối tôn trọng. Mọi cố gắng phủ nhận dù nhân danh giải phóng phụ nữ để họ góp mặt với đời hoặc phá vỡ cân bằng xã hội khi khuyến khích mô hình
người mẹ độc thân, cải cách hôn nhân, bình đẳng… tất cả đều viển vông
tai hại bởi chúng chống lại nhân loại bằng xương bằng thịt nhân danh một thứ chủ nghĩa nhân văn siêu hình.
Nam Giao lờ mờ nhận ra điều khác
thường ở Uy Vũ. Không phải về quan điểm mà là cách anh trình bày quan
điểm. Hình như anh đang giải thích sự quan tâm mà anh dành cho mẹ con
Phúc và cả sự quan tâm mà Phúc dành cho anh. Rất chính đáng nhưng chính
đáng quá lại thấy có điều không ổn.
Dù Uy Vũ cố gắng nhưng thoáng
phân tâm ở anh dẫn đến không khí gượng gạo giữa hai người vì thế điều
mong ước bỗng trở thành nhạt nhẽo, vô duyên. Như người lạc đường ngay
lúc gấp gáp, trong khi Uy Vũ loay hoay tìm lối ra thì Nam Giao lại khác. Sự im lặng khiến cô hiểu nhanh hơn mọi lời vòng vèo. Trong vài giây Nam Giao nhìn anh chăm chú, thoáng cười. Sau đó cái nhìn trở nên xa xôi.
− Em điện thoại bảo chị Ca đừng đợi. Tối nay, anh sẽ đưa em về.
Uy Vũ vừa dứt thì điện thoại reo. Mặt xám ngắt, không một lời giải thích
anh lao ra khỏi quán như mũi tên. Nam Giao hốt hoảng chạy theo.
Không ai ngẩng lên khi họ đến gần. Phúc nhìn hút vào đứa bé, ghì chặt vào
lòng như đang bế sự sống của chính mình trên tay. Nó sút đi rất nhanh
như quả cam bị vắt kiệt. Phúc nhớ tiếng cười nắc nẻ của con trai mỗi khi hai mẹ con đùa với nhau. Cười toe toét phô hàng lợi trống trơn chưa có
cái răng nào. Nước miếng chảy ướt ngực áo. Hai hôm nay, cu Bờm sốt,
biếng ăn rồi đột nhiên lã đi. Hơi thở đứt đoạn, gần như mê sảng. Chưa
bao giờ và chưa có điều gì khiến Phúc sợ đến thế. Cuống cuồng mang con
đến bệnh viện, phúc không dám rời thằng bé nửa bước, không giao nó cho
ai. Mê man trong cơn sốt, người thằng bé hầm hập. Và Phúc cũng mê đi như người mộng du. Cần đi thì đi, cần đứng thì đứng và cảm thấy lờ mờ trong sâu thẳm của tiềm thức đây chỉ là giấc mơ và nhất định sẽ đến lúc mình
tỉnh lại.
Uy Vũ đón Cu Bờm trong tay Phúc, dỗ dành:
− Con đang rất nóng. Phải hạ sốt. Em đặt con xuống giường đi.
Mắt Phúc nhìn anh như van lơn anh hãy cứu nó. Uy Vũ trấn an Phúc như trấn an chính mình:
− Không sao đâu. Con sẽ khỏi thôi. Không sao đâu em.
Đáp lời Uy Vũ, cu Bờm cựa quậy trong tay anh. Mắt Uy Vũ mở to khi nhận ra
điều bất thường. Thằng bé uốn người, co giật, mắt trợn trừng, máu từ mũi từ miệng trào ra ướt đẫm ngực áo. Thét lên một tiếng lớn, như con thú
trúng tên, Phúc ngã khuỵu xuống. Luống cuống, Nam Giao đỡ lấy Phúc. Mặt
cắt không còn giọt máu, Uy Vũ hét cô:
− Gọi bác sĩ, nhanh lên!
Hốt hoảng, Nam Giao buông Phúc ra. Màu đỏ trên tay Uy Vũ làm cô tối tăm mặt mày. Ngày trước anh Viên Đàn cũng thế, cũng ói từng bụm máu tươi rồi
mất trong cơn mê sảng. Nam Giao cuống cuồng chạy trên hành lang, cố trốn cảm giác sắp ngất đang vươn đôi tay dài chạm vào ý thức. Cô nhủ mình
bằng cách nghiến mạnh vào môi, không phải lúc này, không phả