
g vụ lợi không ác ý. Phong Châu tặc lưỡi lấp liếm, mặt trời còn có
vết huống gì người trần mắt thịt như anh nhưng rõ ràng cảm giác đớn đau, ngây ngất, bàng hoàng lần đầu tiên trong đời là có thật.
Nghỉ giờ học sau, Nam Giao vòng lối cửa hông để tránh người thanh niên
hay theo cô mỗi lần tan học. Sự dai dẳng có phần táo tợn của anh làm Nam Giao ngại. Vừa rẽ qua khúc quanh đã trông thấy anh đứng ngay lối đi
đang trò chuyện với ai đó, dường như trông thấy cô nhưng vờ đi. Chứng tỏ anh đoán trước hành động này. Ngượng ngùng Nam Giao quay trở lại. Băng
qua hai dãy hành lang hẹp, vòng qua vườn hoa giữa sân, ngồi lẫn trong
nhóm học viên, hy vọng anh ta bỏ đi.
Chuông reo, mọi người lục đục
đứng lên, Nam Giao tần ngần nửa đi nửa ở. Đang cúi nhìn đồng hồ và phân
vân thì bóng người lừng lững xuất hiện. Phong Châu đã vòng vèo theo cô
nãy giờ, kiên nhẫn và tò mò. Nam Giao đứng yên ngay cả khi anh đến thật
gần giống như sau anh vẫn còn người nào đó và cô chờ. Vẻ hờ hững của Nam Giao khiến Phong Châu bị hụt hẫng nhưng chợt nhớ cô gặp anh chỉ vài
lần, không phải Anh Phong vẫn trò chuyện với cô hàng đêm.
− Bạn anh cũng học trường này hay sao?
Anh đoán cô muốn nhắc đến Linh Đan.
− À không, tôi đến có việc. Em học ở đây à?
− Vâng. Tôi được nghỉ giờ sau, đang định về.
Phong Châu hất hàm:
− Tôi đứng đằng kia, trông thấy em lòng vòng qua lại nhiều lần nên đến xem em có gặp rắc rối gì không?
Nam Giao nhìn quanh, sân trường vắng hoe, không thấy chàng thanh niên nọ, cô thở ra nhè nhẹ. Phong Châu nheo mắt:
− Đang trốn ai à?
Nam Giao lúng túng:
− À… không…
− Có cần tôi giúp không?
− Anh giúp gì?
− Ừm… tôi sẽ đưa em ra khỏi chỗ này chẳng hạn.
Bất giác, Nam Giao sờ cằm như sờ vào chiếc mặt nạ da người đang bám chặt
vào mặt mình. Anh sẵn lòng chìa tay giúp đỡ Nam Giao tránh viên sỏi nhỏ
trên đường nhưng dắt cô thẳng đến chiếc bẫy tinh vi chờ sẵn. Nam Giao
thật sự lôi cuống Phong Châu – nếu không anh chẳng mò đến đây vào giờ
này. Không chờ đến 10 giờ 30, anh còn muốn biết tất cả thời gian còn lại cô làm gì. Dù vậy Phong Châu không thiếu sự tỉnh táo, bạn bè thường bảo anh là con ghẻ của trường phái si tình, lú lẫn mà. Nam Giao đang nhìn
anh, đầy vẻ ngờ vực:
− Tại sao anh giúp tôi?
− Vì tôi biết nỗi khổ của người cần sự giúp đỡ của người khác mà phải vờ như không. Nào, đi. Xe em để ở đâu?
Ngang qua người thanh niên, ánh mắt chầm chầm khiến Nam Giao đi gần anh hơn.
Không bỏ lỡ cơ hội này, Phong Châu choàng tay qua vai cô, trông hờ hững
đấy nhưng vè sở hữu. Phản xạ tự nhiên, Nam Giao nhích ra xa.
− Đừng bỏ tôi nhanh như thế. Hắn đã chịu thua đâu. Nếu em cho tôi rơi, hắn sẽ chụp ngay lấy em.
Theo kinh nghiệm, Phong Châu đánh giá chính xác tâm lý của người đang tiếp
xúc và biết rõ mình phải dùng thái độ nào cho phù hợp. Nam Giao không
thích thiết lập mối quan hệ mới nhưng dù sao cô cũng tin anh hơn chàng
thanh niên tội nghiệp kia. Chẳng vội gì, nhẩn nha thế này cũng về đích.
Phong Châu đề nghị:
− Tôi không đủ kiên nhẫn đi lòng vòng như em, chúng ta tìm chỗ nào ngồi xuống đi. Tôi mời em uống chút gì nhé.
Nam Giao nhìn anh. Không phải ngạc nhiên thuần túy. Dù nhẹ dạ, cả tin, ngờ
nghệch nhưng cô không thiếu linh cảm – một thứ linh cảm biến phụ nữ
thành rắc rối phiền phức:
− Anh đang tìm điều gì ở tôi vậy?
Phong Châu nheo mắt:
− Vậy em nghĩ tôi sẽ tìm được gì khi mời một người phụ nữ uống chút gì đó?
− Tôi không biết nhưng tôi có ấn tượng tốt về anh. Tôi không muốn thấy
anh như một người đàn ông chỉ quanh quẩn mua thức uống cho phụ nữ hoặc
giúp họ trốn một người đàn ông khác.
Ngã ra sau tránh cú tạt chết người của Nam Giao, Phong Châu cười lớn:
− Ok, tôi sẽ cố để không trở thành một người như thế, ít ra là đối với em.
− Giờ thì chúng ta đi đâu? Anh ta vẫn còn phía sau à?
− Ừ, em rẽ phải đi.
Nơi họ đến là quán kem, tầng dưới là nhà sách. Hai cô tiếp tân xinh đẹp nghiêng người 90o đúng kiểu Hàn Quốc để chào khách. Quán bài trí khá ấn tượng. Bên trong là
phòng kín dành cho những người thích yên tĩnh. Chính giữa được thiết kế
cao hơn một chút thích hợp cho gia đình nhiều người với những dãy bàn
rộng và khoảng trống dành cho trẻ con. Hành lang ngoài cùng hẹp, đủ đặt
hai chiếc ghế cạnh nhau, nối thành vòng tròn – nơi của những đôi tình
nhân. Không gian thoáng, bàn ghế nhiều màu sắc được bài trí cách điệu.
Trên tường treo mấy bức tranh vui mắt, dễ thương. Phong Châu hài lòng
trước vẻ mặt thích thú của Nam Giao. Nhón người như cô bé rụt rè, Nam
Giao ngồi xuống. Lãng mạn quá, cô lại đề phòng.
Khuấy nhẹ tách cà
phê, Phong Châu ngắm Nam Giao múc từng thỏi kem cho vào miệng rồi giữ
chiếc muỗng nhỏ giữa hàm răng trắng đều. Đôi môi mọng và ướt – ý nghĩ đã từng hôn lên đấy khiến người Phong Châu rung lên vì cảm giác bàng
hoàng, ngây ngất. Để tránh ánh mắt dò hỏi của Nam G