Ô Cửa Nhỏ Màu Trắng

Ô Cửa Nhỏ Màu Trắng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324173

Bình chọn: 9.5.00/10/417 lượt.

iao và giấu đi thứ
cảm xúc quái quỷ, anh nâng tách cà phê đặc sánh uống một ngụm lớn. Đắng
nghét, chẳng có chút đường nào cả. Phong Châu nuốt từ từ từng chút một
và tự hỏi chẳng hiểu lúc này anh đã khuấy cái gì trong tách. Hành động
tảng lờ của Phong Châu không lừa được Nam Giao :

− Tại sao anh lại nhìn tôi như thế?

Chà, còn đắng hơn cả ngụm cà phê trong miệng, Phong Châu nuốt ực cho xong.

− Tôi rất tiếc vì ánh mắt khiếm nhã của mình.

Nam Giao lắc đầu:

− Đây là lời xin lỗi, tôi muốn nghe anh giải thích.

Phong Châu cười cười:

− Hy vọng em không nổi giận.

− À, không - Nam Giao lắc đầu, khẳng khái ngờ nghệch nhưng đáng yêu – Tôi luôn sẵn lòng tha thứ cho những sai lầm đơn giản.

Anh xoa cằm:

− Cảm ơn em nhưng sai lầm của tôi thì không đơn giản chút nào đâu.

Thang máy dừng lại. Người đàn ông đẩy chiếc xe trẻ con bước ra. Nhìn khắp
lượt, cuối cùng anh ta chọn chiếc bàn nhỏ cạnh họ và ngồi xuống. Đứa trẻ nằm trong xe bắt đầu đạp loi choi và cất tiếng khóc. Người đàn ông cẩn
thận đở nó ngồi dậy. Khung cảnh lạ lẫm khiến thằng bé im bặt, quan sát.
Gương mặt thiên thần, đôi mắt tròn to đen láy.

− Nếu như em biết tôi đã từng…

Nam Giao đông cứng như thạch, mặt mũi tái ngắt. Phong Châu tò mò:

− Em quen người này à?

Cô thì thầm, giọng gấp rút, đứt quãng như không có đủ dưỡng khí để thở. Xem ra lần này Nam Giao mới cần anh thật sự.

− Chúng ta về đi thôi. Tôi… tôi không muốn gặp lại anh ấy.

Phong Châu buột miệng:

− Em thường xuyên gặp rắc rối với phân nửa thế giới này? Hay có quá nhiều đàn ông sắp hàng trước mặt em như chơi trò rồng rắn, dài đến nỗi tôi
nhìn mãi vẫn không thấy cái đuôi?

Cô không nói chỉ ánh mắt yếu ớt như trông chờ sự giúp đỡ từ anh. Khi không liên can đến mình, người ta
thường hào phóng sự thông cảm như cho vay bằng vốn người khác nhưng
Phong Châu lại thấy những chiếc gai nhọn mọc trong lòng. Anh không ý
thức được đùa cợt lúc này còn tệ hơn dửng dưng, vô tình.

− Em đang rất sợ phải không?

Cô gật.

− Em có nợ tiền anh ấy không?

− Không có.

− Thế còn nợ tình?

− …………

− Cũng không, vậy lý do gì em sợ anh ta?

Như kẻ phạm tội, mắt Nam Giao cụp xuống lẩn tránh. Phong Châu chán nản. Bậc triết gia tìm cái chân, người xuất gia tìm cái thiện, nhân gian tìm cái mỹ, anh không biết mình tìm được gì ở người phụ nữ này chỉ thấy những
nỗi buồn trang điểm cho ra vẻ cuộc đời. Phong Châu nhìn đồng hồ. Thật kỳ lạ khi ngồi cạnh cô mà cảm giác một Nam Giao khác đang chờ đợi mình.
Nam Giao của sự chân thành, nồng nàn, ấm áp luôn khiến anh tò mò say mê. Kim đồng hồ nhích dần và Phong Châu thấy mình sốt ruột một cách vô lý.

Cũng từ thang máy, người phụ nữ xuất hiện, đi thẳng đến chỗ hai cha con.
Thái độ của Nam Giao càng đáng ngại. Nép vào anh và run rẩy, chỉ cần
biết điều gì đang giày vò, hành hạ cô Phong Châu sẽ nghĩ ngay cách giải
quyết vì căn cứ nét mặt và những biểu hiện đang nhìn thấy, anh hiểu rằng phải làm điều này càng sớm càng tốt. Bất kể sự lo lắng của anh, Nam
Giao chỉ biết thu người lại. Phản ứng tiêu cực khiến Phong Châu nổi
giận. Đằng kia, người đàn ông đang cố phân trần điều gì đó trước vẻ phật ý của vợ. Cả hai đều căng thẳng. Cảm giác bị bỏ rơi khiến thằng bé
ngoác mồm ra khóc. Sau vài tiếng oe oe khởi động, nó khóc vang lên.
Phong Châu nhếch môi:

− Nhìn xem, nếu anh ta phụ em thì đáng đời anh
ta. Còn em, nếu phụ tình mà phải chui rúc thế này thì cũng đáng đời em.
Tôi thấy chán. Nào, đứng lên!

Nam Giao giữ lấy tay anh, khẩn khoản:

− Tôi không muốn họ nhìn thấy.

− Em luôn luôn sợ hãi thế này sao? Trông em lúc này cũng như con sâu rúc
vào trong kén. Đừng lo, tôi có cách để họ không làm phiền em. Em đứng
lên được không?

− Không phải làm phiền, tôi chỉ sợ…

Không còn phóng khoáng, thanh lịch, Phong Châu trở nên cay nghiệt trong sự ngạc nhiên của chính anh:

− Tôi thường đánh giá cao và muốn nhìn thấy những nổ lực. Tôi không muốn nghe những lời biện hộ.

Lúc này, không ai giúp được cô ngoài anh. Chỉ nghĩ đến việc đối diện với
họ, Nam Giao đã thấy sợ. Cô im lặng. Nét nhẫn nhục, chịu đựng khiến anh
tội nghiệp. Phong Châu hạ giọng:

− Tôi không biết lý do tại
sao em lại sợ họ. Em có thể tránh mặt, có thể không giải thích, có thể
chán ghét nhưng sợ thì không được. Sao em không thử đối diện với họ một
lần như đối diện với nỗi sợ hãi của chính em?

Nam Giao yếu ớt:

− Tôi đã nghĩ đến điều này nhưng…

Phong Châu lắc đầu:

− Không có lợi ích hay thành tựu nào được gặt hái từ những việc mà em định làm cả. Nào, chúng ta thử một lần xem sao.

Sức mạnh từ cánh tay anh nâng cô dậy. Phong Châu quan sát thật nhanh và
thấy hài lòng vì muốn ra khỏi chỗ này không có lối nào khác ngoài đi
ngang qua họ. Chưa trông thấy Nam Giao nhưng dường như anh thu hút sự
chú ý của đôi vợ chồng


Duck hunt