Ring ring
Rất Muốn

Rất Muốn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 324251

Bình chọn: 7.00/10/425 lượt.

nó. Có rất nhiều tâm trạng lướt
qua khuôn mặt anh, nhưng không có một tâm trạng nào là vui vẻ.

Hữu Quân hơi cúi người xuống, vẻ đẹp trai bị che đi trong cái cúi đầu ấy. Bất giác, anh run run nói:

- Linh, đến bao giờ em mới tới? Hay em đã quên lời hứa năm đó rồi?

Linh là em trai của Thiên Hoàng. Hai năm trước, anh về nước làm cho
anh trai của cô ấy. Trước khi lên máy bay, cô ấy còn bảo nhất định sẽ
quay lại thăm anh.

Thực ra, trước khi vào AP, Hữu Quân chỉ là một người con trai tầm
thường. Vẻ bề ngoài không biết chau chuốt nên chẳng được lấp lánh như
bây giờ. Ấy vậy mà anh lại đem lòng thích Linh – cô tiểu thư xinh đẹp,
kiêu kỳ mà phóng khoáng ấy.

Linh từng nói với Hữu Quân, cô ấy đã chơi với rất nhiều loại người,
rất nhiều tầng lớp nhưng không ai cho cô ấy cảm giác yên bình như anh.
Thực ra, Hữu Quân có thể coi đó chỉ là một lời nói đùa khi say của Linh. Anh có thể đừng kéo mình vào những hy vọng do bản thân mình đặt ra…Chỉ
tiếc là lý trí của anh không đủ để làm điều đó.

Có được thành công như ngày hôm nay, cũng một phần là vì Linh đã giới thiệu anh dưới Thiên Hoàng. Hai năm học nghề diễn, anh đã được thầy dạy cho là có tố chất để trở thành một diễn viên xuất chúng. Hữu Quân không biết đùa hay thật, nhưng xét về hoàn cảnh của bản thân thì anh có thể
hiểu đó chỉ là một lời xu nịnh lấy lòng mà thôi. Nếu không phải người đỡ đầu của anh chính là Thiên Hoàng, thì chắc ông thầy đó đã chẳng nói thế đâu.

Hữu Quân dập tắt điếu thuốc rồi quyết định tới phòng của Thiên Trường.

Tại phòng làm việc, Thiên Trường đang xem đống tài liệu mà thư ký vừa mới mang lên. AP đang trên đà phát triển thuận lợi, có rất nhiều công
ty và tổ chức muốn đứng ra tài trợ. Lại thêm bộ phim “rất muốn yêu em”
sắp được bấm máy, AP càng được người ta chú ý, các hợp đồng đổ vào công
ty rất nhiều.

Có thể nói là thời gian này anh rất bận cho nên không tới thăm mẹ được. Chắc bà cũng sẽ hiểu cho anh thôi.

- Giám đốc, Hữu Quân đang đợi ở bên ngoài.

Thiên Hoàng gật đầu đáp lại cô thư ký của mình:

- Được rồi, bảo cậu ấy vào đây.

Khi cô thư ký kia vừa bước ra ngoài thì cũng là lúc Thiên Hoàng thu
lại đống giấy tờ trên bàn. Sau đó anh ngồi đợi Hữu Quân bước vào.

Ngày đầu tiên nhìn thấy người con trai ấy, Thiên Hoàng đã thấy trong
con người cậu ta có một tố chất đặc biệt. Nếu biết đào tạo kịp thời, cậu ta chắc chắn sẽ tỏa sáng.

Kể ra thì cũng là duyên phận ý trời, người mà anh chú ý lại đem lòng
thích Linh – cô em gái bướng bỉnh của anh. Việc này khiến Thiên Hoàng
không khỏi vui mừng. Bởi nếu như vậy thì việc Hữu Quân về công ty anh
chỉ còn là vấn đề thời gian mà thôi.

Qua hơn một năm đào tạo, có vẻ như Hữu Quân đã thay đổi rất nhiều. Từ cách nhìn nhận cho tới ngoại hình, cậu ta đã bắt đầu để ý hơn và sâu
sắc hơn. So với hình ảnh của một câu trai trẻ 23 tuổi thì hình ảnh bây
giờ thực sự rất đột phá. Chỉ sợ rằng em gái anh tới khi gặp lại Hữu Quân chắc chưa kịp nhận ra đã say như điếu đổ rồi.

Cạch!

Thiên Hoàng ngẩng mặt lên nhìn người con trai đang đứng ở phía cửa.
Ánh mắt lạnh lẽo hướng thẳng vào cậu ta. Sau đó, anh đứng lên, bước tới
chỗ Hữu Quân.

Thiên Hoàng mặc một chiếc quần âu và một chiếc áo sơ mi màu xanh nhã
nhặn. Song, vẻ lạnh lùng từ người anh không những chẳng giảm đi mà càng
được tăng lên. Anh cho hai tay vào túi quần, ưỡn thẳng người, thở dài
một cái rồi hỏi:

- Có biết tại sao tôi gọi cậu lên đây không?

Hữu Quân dường như không để ý câu hỏi này. Anh vẫn đứng yên, không trả lời.

Thiên Hoàng cũng chẳng tức giận về sự vô lễ này của cậu ta. Anh ngồi
xuống chiếc ghế sô pha cạnh đó, ngả người ra sau rồi nói tiếp:

- Cậu tưởng cậu là ai chứ? Là thánh à mà phát ngôn cái gì cũng được?

Lúc này Hữu Quân mới hơi ngẩng đầu lên, anh nở một nụ cười rồi cũng
bước tới ngồi xuống ghế sô pha. Rất tự nhiên, Hữu Quân đưa tay tự rót
cho mình một chén trà. Nước trà *** hình như đã lâu rồi nên không còn
nóng nữa. Lúc uống vào, chỉ thấy mùi vị chán chát chứ không thấy đậm đà
như lúc mới pha. Hữu Quân đặt chén trà xuống rồi ung dung nói:

- Tôi là ai không quan trọng. Cái quan trọng nằm ở chỗ cô nhà báo kia là ai?

Câu hỏi bỗng nhiên được đặt ngược lại khiến không khí trở lên trầm
mặc, nặng nề. Thiên Hoàng nhếch môi cười nhạt, vẻ lạnh lùng ẩn giấu
trong nụ cười nhạt ấy. Anh ngồi thẳng người lại, hai bàn tay đan vào
nhau như thể hiện sự quyết đoán. Đôi mày như kiếm khẽ nhếch lên, hỏi với vẻ mặt đầy hàm tiếu:

- Cậu tưởng tôi là đồ ngốc chắc? Cậu lên truyền thông ăn nói hàm hồ, gây xôn xao dư luận. Muốn tạo scandal đúng không?

Hữu Quân im lặng không đáp.

Nụ cười nhạt trên môi của Thiên Hoàng vẫn chưa tắt đi. Anh nói tiếp:

- Thực ra, cậu không làm mấy cái đó thì giới truyền thông cũng đã chú ý tới cậu lắm rồi. Vả lại, đây không phải là cách hay để Linh để mắt
được cậu đâu.

Câu nói cuối cùng như một nh