XtGem Forum catalog
Sắc Cầu Vồng Thứ Tám (The Eighth Color Of Rainbow)

Sắc Cầu Vồng Thứ Tám (The Eighth Color Of Rainbow)

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3212843

Bình chọn: 7.5.00/10/1284 lượt.

háng rồi.

Tay lái bất chợt trở nên loạng choạng, Kỳ bắt đầu lo lắng không thôi. Thiên
và Kỳ đang giúp Nam, cô biết rõ điều đó. Nhưng số thuốc đó có đơn giản chỉ là
thuốc bổ như lời Kỳ thường nói hay không?

Cô vẫn thường xuyên mang thuốc đến cho Nam và căn dặn đủ điều, nào là phải
uống đúng giờ, đúng liều lượng, nào là phải đi ngủ sớm không được thức quá khuya
và hoạt động quá sức. Cứ như Nam là một người bệnh vậy.

-Rồi sao?

-Khỏe như trâu vậy. Haha. Sắp hết nữa rồi Su ơi! Có còn để uống nữa
không?

-Tao không biết.

Chìm vào yên lặng. Câu trả lời của Kỳ bất giác khiến Nam cảm thấy hụt hẫng.
Cô hiểu rõ cơ thể của mình, một tháng qua, cô đã ngất đi rất nhiều lần mà không
biết nguyên do. Một lần được Kỳ tìm thấy và đưa vào bệnh viện cùng với
Thiên.

Kế đó là ở phòng dụng cụ. Đêm giao thừa được Duy đưa về. Đêm mưa ở cánh đồng
lau. Lúc trở lại Sài Gòn đã nằm trong bệnh viện lúc nào không rõ. Và hôm nay
nữa. Vòng tay cô xiết chặt eo của Kỳ hơn. Nỗi lo sợ vô hình dâng lên, Nam muốn
thả trôi cái cảm xúc điên khùng hiện giờ theo gió.

……..

-Bơ, con rửa chén xong ra đây ba có chuyện cần nói.

Ông Lâm bỏ ra ngồi trên ghế phía trước cửa hàng, Nam suýt làm rớt cái chén
khi nghe ông nói câu đó. Chuyện gì mà ông Lâm lại nghiêm túc như vậy? Nam mau
chóng rửa cho xong chén dĩa rồi lau tay và đi lên nhà trên. Vừa lúc Bảo vừa về,
anh chở Ngọc về nhà rồi đi đâu đó thì phải.

-Bảo, con đứng đó. Bơ, ngồi xuống kia.

Nam làm theo lời ông Lâm, qua ngồi bên ghế gần chỗ để giày dép nơi Bảo đang
đứng. Ông nhìn một lượt hai đứa con của mình, quyết định sẽ làm rõ mọi thứ khi
còn cứu vãn được.

-Ba nói một lần nữa và đây cũng là lần cuối cùng, Bảo, con nghe cho rõ đây.
Bơ là em gái con, ba tuyệt đối không cho phép con nuôi nấng thứ tình cảm đó. Bỏ
ngay từ bây giờ.

-Em gái? Nó là em gái con từ khi nào vậy? Con đâu có em. Nó hại chết mẹ, ba
quên rồi hả?

Nam mở tròn mắt, đây là lần đầu tiên trước mặt ông Lâm, Bảo nhắc đến cái chết
của bà Doanh và khẳng định Nam là người gây ra mọi thứ. Cô cười mỉa mai chính
mình, hóa ra không chỉ mình Duy mà cả Bảo cũng không bỏ qua cho cô. Những hai
mạng người cơ mà!

-Bảo. Con im ngay đi. Bơ là em gái con, là con gái ba. Con không được nói em
như vậy.

-Hứ. Con đâu có nói sai. Giờ có con với nó, ba dám nói là cái chết của mẹ
không có liên quan tới nó đi. Ngày mẹ chết cũng chỉ vì cứu nó. Em gái? Nó không
xứng.

Bản án tử hình giáng xuống đầu Nam, cô ngồi im bất động không nói được câu
nào bào chữa cho mình. Vậy là những ngày qua chỉ mình cô ảo tưởng, bức tranh màu
hồng hạnh phúc ấy chỉ do cô tự tô vẽ lấy. Và bây giờ thì cô đã nhận ra rồi. Mọi
thứ chỉ là viễn vông, chỉ do cô quá kì vọng. Sự thay đổi của Bảo những ngày vừa
qua chỉ là đang giày vò cô mà thôi.

-Bảo! Im ngay!

Ông Lâm quát lên, khuôn mặt đầy giận dữ chĩa ánh nhìn nghiêm nghị về phía
Bảo. Còn anh có vẻ rất hả hê với những gì mình vừa gây ra, nhìn Nam mặt cắt
không còn giọt máu mà anh thấy lâng lâng trong lòng. Cô xem nhẹ tình cảm của
anh, một lần nữa trước mặt anh khước từ tình cảm ấy. Như thế này là quá nhẹ
nhàng đối với cô.

-Con mệt rồi.

Rồi Bảo bỏ lên phòng. Ông Lâm ngồi đó, không nói được tiếng nào nữa. Bảo đủ
lớn để biết về sự ra đi của mẹ anh, ông muốn giấu cũng không được. Nhưng anh gán
cái tội ấy cho Nam là không thể, Nam không có tội, đứa con gái tội nghiệp của
ông không có tội.

Ông Lâm nhìn sang Nam, cô vẫn ngồi bất động trên ghế, hai mắt rưng rưng mọng
nước. Nhìn Nam thế này ông đau lòng vô cùng. Có phải giấu giếm sự thật ấy là tốt
cho cô?

-Ba ơi, vì con mà mẹ chết sao? Tại con sao ba?

Ông Lâm nén tiếng thở dài, mắt ông nhắm lại. Im lặng. Nam cảm thấy mình đang
rơi tự do xuống một vực sâu không thấy đáy. Duy nói cô là kẻ giết người, anh nói
cô hại chết ba anh và cả mẹ của mình. Cô đã không tin, cô đã từng cho rằng anh
vu oan giá họa cho mình.

Nhưng giờ thì cô tin rồi, sự im lặng của ông Lâm đã khiến cô tin điều đó. Duy
không nói dối, anh không vu oan cho cô. Anh có lí do để hận và trả thù cô. Bảo
cũng có lí do để ghét cô những 18 năm qua. Mọi chuyện vỡ lỡ ra và Nam là người
gánh chịu tất cả.

Nam khóc. Cô lê từng bước trở về phòng mình. Khóa chặt cửa, cô trượt dọc theo
cánh cửa gỗ cũ kĩ, lòng đau như ai xé. Bao nhiêu năm qua, cô vẫn ngây ngô mà
sống như chưa hề có gì xảy ra.

Ông Lâm đã nén đau thương như thế nào để nuôi nấng cô trưởng thành? Bảo đã
kìm chế cảm xúc ra sao để không lao vào giết chết người đã cướp đi mạng sống của
mẹ anh? Cô hoàn toàn không biết, tuổi thơ của cô không hề có mẹ, chỉ có ba và
anh trai. Cô được sống đến ngày hôm nay chỉ vì đánh đổi mạng sống của hai người.
Mẹ mình và ba của Duy. Đúng ra cô không nên sống.

Lôi điện thoại ra, Nam lục lọi danh bạ tìm số của Duy. Nước mắt cô lăn dài
nóng hổi trên đôi gò má nhợt nhạt. Cô nợ Duy một lời xin lỗi và cả cái mạng sống
nhỏ