
ái nón bảo hiểm. Nam đứng hình, nhìn Bảo kéo cửa nhà lại mà vẫn chưa
hiểu anh muốn cô làm gì.
-Không đi học hả?
-Hai chở em đi hả? Đâu mà tốt dữ vậy? Bộ cà phê kia hết hạn sử dụng sao
ta?
-Có đi không?
-Đợi em với.
Bảo dắt xe máy ra, Nam khóa cửa tiệm bánh lại rồi trèo lên xe để anh chở đi.
Trên đường đến trường, cô không ngừng thắc mắc, đây là lần đầu tiên cô ngồi trên
xe của Bảo mà ra đường. Anh ích kỉ lắm, chẳng bao giờ chở cô đi đâu.
-Hai, có hẹn với chị nào hả? Sao mặc đồ đẹp vậy?
-Đâu phải chuyện của mày.
-Không nói thôi vậy. Mà sao bữa nay Hai tốt đột xuất vậy? Còn cho em ngồi xe
tới trường nữa.
-Vậy là muốn xuống đây cuốc bộ chứ gì?
Bảo cười khẩy, trong đầu đang hiện ra cái cảnh con nhóc ngồi sau đang giơ hai
tay lên muốn cấu xé mình nhưng vẫn phải nuốt cục tức, nghiến răng ken két, miệng
không ngừng trù ếm cái gì đó. Vâng, chính xác đó là thái độ của Nam lúc này. Tếu
không chịu nổi.
Bảo thả Nam trước cổng trường Phan rồi vòng đầu xe chạy thẳng, cô đứng nhìn
theo xe anh mất hẳn rồi mới chịu co giò chạy vào cho kịp giờ vô lớp. Môn Thể dục
được áp dụng triệt để nhất là lúc này đây. Khi mà bác bảo vệ đang tiến tới gần
cái nút đỏ chót, chuẩn bị nhấn một cái là cánh cổng trường tự động đóng lại.
Cùng lúc Nam lách mình ngoạn mục qua khỏi cái cổng trắng to oạch đó. Thật là
ngưỡng mộ quá đi!
Công cuộc chạy ma- ra- tông tiếp tục khi Nam phải vừa chạy vừa nhìn thử thằng
sao đỏ 12A3 đang vu vơ nhìn ngắm trường lớp thủng thẳng mà đi từ hành lang bên
này. Cô phải chạy dọc hành lang khu C qua đến khu B, leo 3 tầng lầu, mới tới cái
phòng học thân yêu của mình. Sắp đến đích, chỉ còn một hành lang nữa thôi, thằng
sao đỏ kia cũng đang leo tới những bậc thang cuối cùng ở phía dưới.
-Nam!
Có tiếng gọi bất thình lình, Nam không thắng kịp mất đà ngã chõng chơ, trời
đất như đảo lộn, hình như trên đầu cô có mấy con chim bay vòng vòng hát mấy câu
“Kìa có con chim non, chim chơi ở sân trường…”. Nam thầm rủa xả cái tên sao chổi
nào va quẹt phải mình ngay lúc sáng sớm thế này. Điên cái đầu mà.
-Nam có sao không?
Giờ thì Nam đủ tỉnh táo để nhận ra cái bản mặt đẹp trai lai lai giống gì đó
của tên trời đánh cản đường vô lớp của mình rồi. Cô đứng dậy, phủi phủi quần áo
cho bớt bẩn, mà nó cũng lấm lem hết rồi. Đi qua kia ôm cái ba lô lên, rồi quay
lại trợn mắt nhìn kẻ gây rối là Hưng.
-Nhìn tui ông thấy có sao không? Bộ mắt ông gắn vậy để trưng cho đẹp hả? Thấy
tui sắp trễ giờ không mà còn ráng kêu lại nữa? Thiệt là…
-Hưng xin lỗi.
-Thôi đi. Tui không sao rồi. Mà cái này là cái gì đây?
Nam chỉ tay vào chồng giấy khá nặng trên tay Hưng, mắt chăm chú nhìn mấy tờ
trên cùng, hình như là đề cương ôn tập thi học kì.
-Đề cương ôn thi. Có một số đề tốt nghiệp và đại học của cả hai ban luôn.
-Vậy hả? Tui cầm cặp giúp ông cho.
Hưng tròn mắt. Vì cặp của anh nằm trên cùng, hai tay anh khệ nệ bê chồng
giấy. Nam thấy thái độ của Hưng như vậy lấy làm lạ, người ta đã muốn giúp mà còn
không biết lịch sự trả lời, thì thôi vậy.
-Không thôi tui vô lớp trước à.
Rồi Nam chạy biến đi, chuông đã reng lâu lắm rồi. Hưng mỉm cười thật hiền,
Nam luôn vậy, trước giờ chẳng thay đổi chút nào. Cô không biết, phía sau anh đã
nhìn mình âu yếm thế nào. Cô cũng chẳng biết tên sao đỏ bị mình bỏ lại phía sau
không phải là do tuột dây giày như cô nhìn thấy mà là cậu ta vừa lượm được tờ 20
ngàn mà cứ tưởng là 500 ngàn của Hưng bỏ lại. Và còn có cả ánh mắt lạnh lẽo của
Duy.
8 giờ. Tan học thêm, Nam xỏ đôi giày trượt vào và chạy như bay trên đường. Cô
cần về nhà gấp để kịp giờ online làm nhiệm vụ với Ngọc như đã hứa. Vừa rẽ sang
một con đường tắt để về nhà nhanh nhất thì Nam bị một đám đầu gấu phóng xe bạt
mạng lên trước chặn đường.
Nam đứng lại nhìn thử xem cái đám kia đang chơi trò gì. Có cả thảy 8 đứa, 2
trai và 6 gái. Đi mô tô mới cóng và rất có dáng là dân ăn chơi. Một trong số đó
với mái đầu đỏ chói nổi trội bước lên phía trước, một tay chống nạnh hất mặt
nhìn Nam.
-Mày là Nguyễn Tường Nam? 12A7 phải không?
-Phải.
Nam cũng hất mặt lên, chỉ đích danh cô như vậy chắc không có ý tốt rồi. Dưới
ánh điện heo hắt qua song cửa nhà bên kia, Nam nhận ra con nhỏ tóc đỏ này. Trần
Hiểu Kỳ, sao đỏ 12A21, cầm đầu một băng nhóm quậy có tiếng trong trường. Khẽ
nuốt nước bọt, Nam làm gì đắc tội với con nhỏ này đây?
-Biết tao là ai không?
-Không cần biết. Biết mày là ai rồi tao có mập lên được trăm- cà- ram nào
không?
Kỳ xoay xoay ngọn tóc, từng bước lại gần Nam, giống như đang vờn con mồi vậy.
Kỳ đi một đội còn Nam chỉ có một mình, trong tình hình này chuồn là thượng sách.
Nam lùi lại, bánh xe dưới giày va phải hòn đá nhỏ làm cô mất thăng bằng ngã
xuống đường.
Kỳ ngồi chồm chỗm rút ra một con dao nhọn hoắt sáng loáng, đưa ra trước mặt
Nam. Cô muốn hù dọa con nhóc tomboy này một chút,