XtGem Forum catalog
Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Sẽ Để Em Yêu Anh Lần Nữa

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 3211034

Bình chọn: 10.00/10/1103 lượt.

anh biết có người mặt dày hơn – Vĩnh Phong tiếp tục cười nói,
giang tay ôm chặt Hiểu Đồng lại, không cho cô có cơ hội thoát thân, sau
đó hôn nhẹ lên môi cô.

Rồi từ từ liếm nhẹ vàng môi cô, lượn đi mấy vòng thăm dò, cuối cùng
xông thẳng vào bên trong khoang miệng cô. Hiểu Đồng bị Vĩnh Phong bất
ngờ tấn công, vừa run rẩy vừa xấu hổ, lại bị cậu đùa giỡn ở đầu môi. Cô
không còn sức kháng cự, chỉ đưa tay nắm chặt tay áo Vĩnh Phong giữ không cho bản thân khụy xuống. Rồi lại bị Vĩnh Phong bất ngờ tấn công vào bên trong, không kịp phòng bị, đàng để mặc cái kẻ đáng ghét kia thừa thế
xông lên, quét sạch bên trong, cô chỉ có thể cố gắng hít thở không khí
đã bị ai kia cướp sạch.

Tới khi Vĩnh Phong buông cô ra, cô đã bị kẻ kia hút cạn hết sức lực rồi đành để mặc kẻ kia ôm lấy mình vuốt ve.

Vĩnh Phong ngồi xuống giường, đặt Hiểu Đồng trên chân mình, đầu cô
tựa vào ngực cậu. Cảm giác vừa ngọt ngào vừa hạnh phúc này khiến Vĩnh
Phong cười mãi không thôi, càng siết chặt cô vào trong vòng tay như sợ
lỏng quá cô sẽ biến mất.

Cậu vuốt ve mái tóc đen mượt của Hiểu Đồng một lát, cảm nhận sự yên
bình rất ngọt ngào này. Lát sau Vĩnh Phong cuối đầu nhìn Hiểu Đồng cười
gian nói:

- Hiểu Đồng, anh quên bắt con đĩa ra rồi.

Hiểu Đồng biết ý Vĩnh Phong nói gì, cô đỏ bừng mặt mắng:

- Anh đúng là đồ mặt dày.

- Em nói đúng rồi, da mặt anh dày thật, dày đến nỗi râu không mọc được. Không tin em sờ thử xem - Vĩnh Phong chẳng những không xấu hổ mà còn
cười trêu .

Nói rồi Vĩnh Phong cọ mặt mình vào mà Hiểu Đồng, hôn nhẹ lên đó rồi
trượt dần xuống hỏm cổ cô. Hiểu Đồng bị Vĩnh Phong hôn đến đầu óc choáng voáng, không còn biết gì nữa cứ để mặc Vĩnh Phong từng bước từng bước
xâm chiếm .

Đột nhiên điện thoại reo lên, nhưng Vĩnh Phong làm như không nghe
thấy vẫn tiếp tục cuốn lấy Hiểu Đồng, tay mở từng nút áo của cô. Nhưng
Hiểu Đồng nghe điện thoại reo lên thì bừng tỉnh. Cô với tay cầm điện
thoại nhưng Vĩnh Phong đã chặn lại rồi thì thầm bên tai cô:” Mặc kệ nó
đi”

Nhưng Hiểu Đồng đã đẩy Vĩnh Phong ra, cô vội vàng ấn nút trả lời.

- Bé Phong, con gọi cho mẹ có chuyện gì? – Giọng dịu dàng cô hỏi.

……………..

- Con với mẹ Trúc Diễm và chị Đường đi chơi có vui không?

Khi Hiểu Đồng đang nói chuyện thì một bàn tay không yên phận vòng qua ôm lấy cô kéo vào lòng. Cái miệng hư hỏng cắn nhẹ vào vành tai cô,
rồi tới chiếc cổ thanh mảnh của cô. Làm Hiểu Đồng suýt tí nữa phát ra âm thanh của sự khoái lạc, rất may cô kìm lại được. Cô lừ mắt nhìn Vĩnh
phong cảnh cáo, Vĩnh Phong đành nhe răng cười tinh nghịch.

Sau khi kết thúc cuộc nói chuyện với bé Phong, Hiểu Đồng vùng đứng dậy, cô trừng mắt nhìn Vĩnh Phong nói:

- Anh mà còn giở trò xấu ra nữa là em đuổi anh về liền đó.

- Được rồi , được rồi anh sẽ ngoan, anh sẽ ngoan – Vĩnh Phong liền giấu béng nụ cười của mình rồi đưa ra bộ mặt hối lỗi.

Hiểu Đồng lườm cậu một cái rồi ra lệnh:

- Mau trở về phòng kia đi.

- Giường kia vừa nhỏ vừa cứng, anh nằm thấy đau cả lưng, không thoải mái chút nào – Vĩnh Phong vội kêu ca than thở.

Nhưng Hiểu Đồng không dễ bị mắc lừa, cô nghe vậy liền nói:

- Có phải ở đây nằm thoải mái hơn không?

- Ừhm, giường vừa êm vừa rộng nằm rất thoải mái – Vĩnh Phong mĩm cười gật đầu.

- Vậy em nhường anh phòng này, em đến phòng kia – Hiểu Đồng nhướn vai nói.

Rồi xoay người bỏ đi, chưa tới cửa thì đã nghe tiếng rên:” Ui da”. Cô
xoay người lại nhìn thấy Vĩnh Phong đang gập người lại ôm bụng , mặt
nhăn nhó. Biết thừa là Vĩnh phong giả vờ nhưng cô vẫn đến gần hỏi:

- Anh đau à!

Vĩnh phong không nói chỉ gật gật đầu, Hiểu Đồng bèn cầm điệnt hoại nói:

- Không được rồi để em gọi cấp cứu đến.

- Không cần, anh hết đau rồi – Vĩnh Phong vội ngăn lại.

- Thật sao – Hiểu Đồng mĩm cười thấy Vĩnh Phong trúng kế - Hết đau rồi
thì ngủ đi – Nói rồi bỏ ra ngoài, mặt cái kẻ giờ trò kia một mình ở lại.



Khi Vĩnh Phong thức dậy, đi xuống
lầu đã thấy Hiểu Đồng đang ngồi trầm lặng bên bàn ăn, vẻ mặt cô đầy ưu
tư. Vĩnh Phong cảm thấy một cảm giác bất an tràn về. Cậu từ từ đi đến
bên cạnh Hiểu Đồng, kéo ghế ngồi gần cô, Hiểu Đồng bèn nói:

- Ăn sáng đi.

Vĩnh Phong cũng im lặng ngồi ăn cũng không nói gì thêm. Cậu chỉ ăn
qua loa vài miếng rồi ngẩng đầu nhìn cô một cái rồi khàn giọng hỏi:

- Em có chuyện muốn nói với anh đúng không?

Hiểu Đồng từ lúc Vĩnh Phong đi xuống rồi ngồi kế bên cô vẫn cuối
đầu im lặng. Nhưng khi nghe Vĩnh Phong hỏi thì cô mới ngẩng đầu lên,
không ngờ gặp ngay anh mắt của Vĩnh Phong đang chiếu vào mình, cô bối
rối chớp chớp mắt bặm môi một cái rồi mới nói:

- Chúng ta đừng như thế này nữa. Đừng gặp nhau nữa…

- Anh không làm được – Vĩnh Phong trầm giọng buông nhẹ một câu rồi quay mặt đi.

- Vĩnh Phong! Chúng ta xa nhau hơn hai năm trời, trong hai năm đó có
rất nhiều việc xảy ra, có rất nhiều việc đã thay đổi. Chuyện của anh và
em …

- Anh chưa từng thay đổi – Vĩnh Phong đã gắt lên ngắt lời Hiểu Đồng.

- Nhưng em thì có – Hiểu Đồng nhìn Vĩnh Phong nói, mắt cô sau câu nói này thì đỏ lên, giọng nói nghe uất nghẹn.

Vĩnh Phong trừng trừng nhìn Hiểu Đồng, cảm thấy tim mình rất đau,