
ấy không cần phải đến bệnh
viện nữa, chỉ thỉnh thoảng ở nhà tập vật lí trị liệu một chút thôi. Em
không cần lo lắng nữa.
- Vậy sao – Hiểu Đồng reo lên, ánh mắt thoáng mừng rỡ.
Hữu Thiên bèn gật đầu xác nhận, nhưng ánh mắt cậu ném cho Vĩnh Thành một cái nhìn cảnh cáo, Vĩnh Thành hiểu ý chỉ khẽ gật đầu.
- Hiểu Đồng! Có biết lí do anh đưa em đi gặp bác sĩ là gì không? – Vĩnh Thành đột nhiên hỏi khi đưa Hiểu Đồng quay lại công ty.
Hiểu Đồng quay sang nhìn Vĩnh Thành chớp chớp mắt vài cái rồi lắc đầu.
- Bởi vì, anh không muốn em vì bổn phận mà ở bên anh. Anh không muốn em vì cảm thấy nợ anh mới ở bên anh. Nếu lúc trước em nợ anh thì bây giờ
em đã trả hết nợ rồi. Tay anh đã bình thường trở lại.
Sau đó Vĩnh Thành im lặng nhìn Hiểu Đồng nói tiếp:
- Đúng là mỗi khi em và Vĩnh Phong ở bên cạnh nhau, anh đều biết và
cũng rất đau lòng. Nhưng em có biết không, anh chỉ vì câu nói của em năm xưa :” Bây giờ em không thể trao trái tim mình cho anh, nhưng trong
lòng em có anh” – Vĩnh Thành lặp lại câu nói năm xưa của Hiểu Đồng. Khi
mà cô nhìn thấy Vĩnh Thành phải ngồi trên xe lăn và cậu đã xua đuổi cô
trở về, không muốn gặp lại cô nữa, cô đã khóc nhiều và nói câu này –
Chính vì câu nói này của em mà anh quyết định giữ em bên cạnh mình. Anh
biết hình bóng Vĩnh Phong trong lòng em quá lớn, nhưng dù sao trong một
góc nào đó của em có hình bóng của anh. Cho nên anh muốn dùng thời gian
và tâm tư mình để làm hình bóng của anh trong lòng em lớn dần lên. Vì
vậy anh quyết định cùng Vĩnh Phong cạnh tranh công bằng.
Hiểu Đồng kinh ngạc nhìn Vĩnh Thành, cậu không nhìn cô mà nhìn thẳng về phía trước.
- Em đã không còn nợ anh, cho nên em có quyền tự do lựa chọn.
- Vẻ đẹp thiên thần – Đình Ân ngạc nhiên thốt lên.
- Là tên do chị đặt à – Minh Thùy cũng hét lên.
- Ừhm ! Chính là bộ trang điểm lần trước mình tặng cậu. Vĩnh Thành đã
đem về cho mình dùng thử. Mình đã đặt cho nó cái tên đó. Vĩnh Thành thấy hay nên đã đặt cho nó tên này.
- Woa! Bộ mỹ phẩm đó thực sự là rất đẹp, dùng rồi mới thấy câu nói:”
Không có người phụ nữ xấu, chỉ có người phụ nữ không biết làm đẹp thôi”. Câu này chính xác vô cùng. Lúc em dùng thử, mọi người cứ tấm tắc khen,
chạy lại hỏi em là mau ở đâu, còn nhờ em mua dùm nữa cơ chứ - Minh Thùy
hớn hở khoe.
- Này chẳng phải đây là chuyện bí mật sao, hàng vẫn chưa được tung ra thì bị cấm tiết lộ mà – Đình Ân lo lắng vội nói.
- Giữa tụi mình mà cậu lại lo lắng thế à. Nhưng dù sao thì cậu cũng
phải biết thôi, vì biết đâu cậu sẽ là người đại diện cho loạt sản phẩm
này thì sao – Hiểu Đồng ý nhị cười bí hiểm.
- Chẳng phải người đại diện đã chọn là Anh Kỳ hay sao. Cái vụ hợp đồng vừa mới lắng xuống mà – Đình Ân cau mày khó hiểu hỏi.
- Mình từng nói sẽ giúp cậu giành lại hợp đồng mà. Bây giờ thời cơ đến
rồi, chỉ còn chờ một cú điện thoại nữa thôi – Hiểu Đồng cười nhẹ nhàng,
đáy mắt tự tin hiện lên.
- Bỏ đi, chuyện cũng đã qua rồi , với lại mình đâu thể sánh bằng cô ấy . Nếu là cậu còn có thể – Đình Ân âu sầu nói.
- Sao mà bỏ được chứ - Minh Thùy dậm chân nói – Lần trước em nghe mọi
người thì thầm to nhỏ nói cười cợt chị phía sau mà tức dễ sợ luôn. Phải
giành lại hợp đồng để cho những kẻ nói xấu chị được dịp câm họng.
- Phải đó Đình Ân, Minh Thùy nói đúng. Cậu phải mạnh dạn tự tin lên. Cô ấy đúng là rất xinh đẹp, nhưng cậu cũng là một cô gái xinh đẹp mà. Có
Minh Thùy và mình ủng hộ cậu mà – Hiểu Đồng nhìn Đình Ân ánh mắt tỏ tràn đầy sự cổ vũ.
- Phải đó chị - Mình Thùy cũng đốc vào cổ vũ.
Đình Ân cắn nhẹ môi suy nghĩ một lác rồi khẽ gật đầu.
- Hoan hô – Minh Thùy vỗ tay vui mừng.
Ngay sau đó, một đôi trai gái sánh vai nhau bước tới. Chàng trai
bận chiếc áo sơ mi trắng mái tóc bồng bềnh, tác phong nghiêm chỉnh nhưng nhẹ nhàng tinh tế hệt như một thiên sứ. Còn cô gái thì xinh đẹp trong
bộ đồ công sở vừa vặn ôm sát thân hình để lộ ba đường cong gợi cảm. Họ
tiến đến bên bàn của Hiểu Đồng.
Hiểu Đồng đang cười vui vẻ thì thấy hai người đi đến, cô tắt ngúm nụ cười, ngẩng đầu nhìn lên nói:
- Hữu Thiên! Chào anh, thật trùng hợp.
- Chào em! Thật trùng hợp – Hữu Thiên cũng mĩm cười chào lại rồi cậu
thấy ánh mắt Hiểu Đồng tò mò nhìn về phía cô gái đi cùng mình bèn giới
thiệu – Đây là Hạ Khanh, cô ấy là đàn em cùng trường của anh và Vĩnh
Thành bên mỹ.
- Vậy à – Hiểu Đồng gật nhẹ đầu rồi mĩm cười chào Hạ Khanh – Chào chị.
- Chào em – Hạ Khanh cũng lịch sự đáp lời – Chị có nghe nói về em.
Hiểu Đồng hơi nghiêng người nhìn Hạ Khanh, cô ấy vẫn chưa biết
tên cô, vậy mà lại nghe nói về cô rồi. Thật kì lạ. Nhưng Hiểu Đồng cũng
không muốn hỏi lại, cô chỉ nói:
- Hy vọng lúc nào đó có dịp trò chuyện với chị.
- Chúng ta sẽ gặp nhau nhanh chóng thôi – Hạ Khanh liền nói.
Cậu trả lời của Hạ Khanh làm cho sự thắt mắc của Hiểu Đồng càng
dâng cao. Cô nhíu mày nhìn Hạ Khanh, Hạ Khanh cũng cảm nhận được ánh mắt của Hiểu Đồng nhưng cô chỉ cười bí hiểm.
- Hai anh chị trông thật đẹp đôi – Minh Thùy đột nhiên lên tiếng.
- Mọi người đừng hiểu lầm, anh và cô ấy chỉ là bạn bè thông thường
thôi. Cô ấy mới từ mỹ trở về, hôm nay anh và