pacman, rainbows, and roller s
Siêu Quậy Nổi Loạn

Siêu Quậy Nổi Loạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 329673

Bình chọn: 7.00/10/967 lượt.

mình là tình yêu được. Làm như vậy chỉ khiến tất cả thêm đau khổ. Lựa chọn
buông tay lúc này, Kiệt sẽ đau, nhưng rồi tất cả cũng sẽ kết thúc. Cố chấp mà
giữ lấy, cuối cùng cũng chẳng được gì, ngược lại, còn khiến chính mình chịu
thêm nhiều thương tổn.

Một
bàn tay ấm áp nhẹ nhàng đặt lên vai nó. Nó quay đầu, nhìn thấy gương mặt của
người đằng sau, bèn cố nở nụ cười gượng. Nhưng quả thực, nó khóc lúc này so với
cười còn dễ coi hơn.

- Tao
không sao!

- Cứ
khóc đi! Mày không cần cố tỏ ra mạnh mẽ làm gì. Khóc đi! Như vậy sẽ thoải mái
hơn.

My ngồi
xuống bên cạnh nó, rút chiếc khăn tay của mình, lau gương mặt đẫm nước cho cô bạn
thân.

- Có
muốn khóc một chút cho nhẹ lòng không? Tao sẵn sàng cho mày mượn vai đấy! Tao
không sợ mang tiếng là less đâu.

Nó cười
nhẹ, rồi tự đầu lên vai My, bắt đầu khóc cho thỏa thích. My ngồi im lặng, để mặc
cho nó khóc. Nhỏ biết, lúc này nó chỉ cần như vậy. Chỉ có như vậy, may ra nó mới
thoải mái được đôi chút.

- Mày
đã trông thấy hết rồi?

Khóc một
hồi, nó mới ngẩng đầu dậy, hỏi. My gật đầu:

- Ừ!

- Mày
thấy tao làm thế có phải quá tàn nhẫn? - Nó cười buồn.

-
Không đâu! - My lắc đâu, từ tốn đáp. - Việc này sớm hay muộn cũng đến. Chi bằng
đến sớm một chút. Như vậy cũng tốt cho cả mày và Kiệt.

-
Nhưng tao cảm thấy vô cùng tội lỗi.

Giọng
nó rất nhỏ, tựa như nói với chính bản thân mình vậy. Nhưng do khoảng cách gần,
My vẫn nghe ra nó nói gì. Nhỏ thở dài một tiếng, nói:

- Đúng
là mày cũng có lỗi. Nếu như mày phân định tình cảm rõ ràng một chút, biết đâu
đã không có những chuyện này.

Nó cúi
đầu, trầm mặc không nói gì.

-
Nhưng mọi chuyện cũng đã lỡ rồi. Đừng ở đó tự trách mình nữa. Cái gì đã qua thì
hãy cứ để nó qua đi. Cứ coi như mày và Kiệt không có duyên. Cậu ấy sẽ tìm được
cho mình một người khác thôi.

- Ừ!
Tao hiểu! Nhưng mà...

-
Không nhưng mà gì nữa. Chúng ta vào thôi! Buổi biểu diễn của Minh mà tất cả lại
đi thế này. Thật tình!

- A!
Tao cũng quên mất!

- Vậy
bây giờ vào được chưa? Mau lên, sắp đến lúc kết thúc rồi.

- Ừ!

Cả hai
lại vào bên trong, len qua lối đi, tìm về vị trí ghế của mình. Vé của ca ba người
đều là vé vip, do Minh bố trí sắp xếp nên vị trí ngồi ở ngay hàng đầu tiên. Vừa
nhìn thấy hai cô gái trở lại chỗ ngồi, Minh đang đứng trên sân khấu cũng khẽ mỉm
cười, hướng My gật đầu. My cười đáp lại, tay đồng thời kéo nó ngồi xuống ghế.

- Cuối
chương trình, tôi xin dành tặng một bài hát cho người mà tôi yêu thương nhất! -
Minh đứng trên sân khấu, nở nụ cười hướng phía khán đài nói.

Khấn
giả ngồi dưới xôn xao, có người tò mò, cũng có người ghen tị, lại cũng có người
thất vọng. Nó nhìn nhìn My, khóe miệng nhếch lên, tạo thành một nụ cười vô cùng
gian xảo. My đỏ mặt, quát khẽ:

- Mày
nhìn cái gì thế?

- Người
đó là mày?

- Tao
làm gì có diễm phúc đó!

- Còn
không? Sao phải giấu. Bạn bè với nhau mà sao mày kẹt sỉ quá. Nói một chút cũng
không được.

Nó bĩu
môi, cười cười nhìn My. My cười khẽ, cúi đầu xuống, nhưng trong lòng có một
chút gì đó chua xót. Thực ra, người mà Minh muốn nói tới... chính là nó.

Giai
điệu nhẹ nhàng vang lên. Minh ngồi trước đàn dương cầm, bàn tay nhẹ nhàng lướt
trên những phím đàn mềm mại.

"Trong
câu chuyện xưa rất xưa

Có một
chuyện tình ngọt ngào ấm áp

Gió
yêu lá, một tình yêu thầm lặng

Gió chờ
lá, dù biết chỉ là mơ.

Vì lá
đó, lá có hiểu không?

Tại lá
đó, lá có biết chăng?

Vì khi
yêu dù biết là cay đắng

Gió vẫn
yêu dù chỉ mãi lặng thầm.

Lá bên
cây cùng tình yêu cổ tích

Gió sẽ
mãi lặng thầm, gió sẽ mãi đợi chờ

Vì cây
là cả cuộc đời lá

Còn
gió chỉ là thoảng qua thôi

Lá bên
cây cùng nguyện ước yêu thương

Gió sẽ
mãi bước đi, gió sẽ không trở lại

Vì cây
là cả cuộc đời lá

Còn
gió chỉ là đến rồi ra đi".

My im
lặng. Nụ cười dù đã cố gắng nhưng cũng không thể xuất hiện trên khóe môi. Bài
hát này là dành riêng cho nó, là lời tỏ tình với nó. Nhưng ngày hôm nay, Minh
đã quyết định buông tay, thế nên, chỉ còn bài hát dành tặng. Còn lời tỏ tình
mãi mãi không thể nói ra.

Nó dường
như cũng nhận ra điều gì đó bất ổn, liền quay sang My. Chỉ thấy đôi mắt nhỏ hướng
về sân khấu, trong đôi mắt ánh lên những giọt pha lê trong suốt. Nó vội quay mặt
đi, cắn chặt môi, dường như đã hiểu mọi chuyện.

* * *

Buổi
biểu diễn đã kết thúc, mọi người cũng đã ra về, chỉ còn lại nó và My ngồi trên
hàng ghế khán giả, trầm mặc không nói nửa lời.

- Sao
im lặng thế?

Minh
xuất hiện trước mặt hai người, vẫn là đôi mắt trầm ấm và nụ cười ôn nhu.

-
Chúng ta đi ăn mừng chút nhé. Biểu buổi diễn cũng đã thành công tốt đẹp.

Minh
cười, nói với hai cô gái. My cũng mỉm cười, đứng dậy.

- Du,
chúng ta đi!

- Hai
người cứ đi! - N