
ó lắc đầu. - Tao về đây. Chào thầy, em về!
- Sao
thế? Đi một lát cũng được mà, thầy đã hứa sẽ đãi tất cả.
- Em cảm
thấy mệt, em về nghỉ trước. Hai người cứ tự nhiên!
Nó mỉm
cười, cúi chào rồi rời đi. Tâm trạng của nó không tốt, hơn nữa vì bài hát vừa rồi,
nó cũng không tiện ở lại.
My im
lặng nhìn theo bóng nó rời đi. Một hồi lâu mới chậm rãi mở miệng:
- Có lẽ
cậu ấy đã nhận ra rồi.
- Cảm
ơn em! - Minh đột nhiên nói một câu không ăn nhập với chủ đề.
- Vì
đã giả làm bạn gái của anh? - My mỉm cười.
-
Không!
Minh đột
nhiên bước tới. Vòng tay anh ôm trọn bờ vai bé nhỏ của My. My sững sờ, đôi mắt
mở to không hiểu nổi. Giọng nói trầm ấm của Minh vang lên:
- Cảm
ơn vì đã yêu anh. Anh biết, bây giờ mình chưa thể quên Du, nhưng... hãy giúp
anh nhé!
Giọt
pha lên trong suốt lăn trên đôi má hồng của My. Nhỏ tựa đầu trên bờ vai Minh, mỉm
cười, khẽ thì thầm:
- Em sẽ
cố!
Hạnh
phúc đang tiến đến gần, những sợi chỉ duyên phận cũng dần được gỡ rối. Mọi thứ
bắt đầu đi vào quỹ đạo của nó, một quỹ đạo bình yên.
- Em
nói với cậu ấy rồi?
Hắn thở
dài một tiếng, hỏi. Nó dùng ống hút dầm dầm mấy hạt trân châu trong cốc trà sữa,
đôi môi nhỏ mím chặt, chậm rãi gật đầu.
- Em
nói rồi.
- Vậy...
cậu ấy sao rồi?
- Em
không biết.
Nó cúi
thấp đầu, giọng nói có chút nghẹn ngào. Hắn mân mê tách cà phê, rồi khẽ mỉm cười,
đứng dậy, tiến tới bên cạnh nó, nhẹ nhàng vòng tay ôm lấy thân hình bé nhỏ.
- Tất
cả là lỗi của anh!
Nó lắc
đầu cật lực, cố gắng nở một nụ cười.
-
Không! Là do em! Là vì em đã không chịu phân định rõ ràng tình cảm của mình. Nếu
không, cũng sẽ không để mọi việc trở nên như vậy.
Ngừng
một lát, nó thở dài nói tiếp:
- Có
phải anh thấy em mang rất nhiều tội lỗi?
-
Không đâu! Em không có lỗi.
- Đưng
en ủi em! - Nó đẩy nhẹ tay hắn, cười buồn, bàn tay nhỏ nhắn tiếp tục khoắng cốc
trà sữa. - Nếu không phải vì em, đã không có nhiều người tổn thương như vậy.
Hắn
cau mày một chút, quay trở lại ghế ngồi của mình. Đôi mắt nâu trầm ấm nhìn nó
chăm chú. Một hồi lâu mới khẽ nói:
- Em
thay đổi rồi!
- Như
thế nào? - Nó nhướn mày.
- Trưởng
thành hơn. - Hắn mỉm cười.
- Con
người mà. Đến cuối cùng cũng phải trưởng thành thôi.
Bó nhẹ
nhàng đáp. Bản thân nó cũng cảm thấy chính mình đã thay đổi, thay đổi nhiều là
đằng khác. Bản tính ngây thơ hình như đã không còn nữa. Có lẽ cũng là do có quá
nhiều sự việc đã xảy ra Suy nghĩ của nó đã trưởng thành hơn rồi.
- Ba mẹ
anh về rồi! - Hắn đột ngột lên tiếng cắt ngang dòng suy nghĩ của nó. - Họ muốn
gặp em.
Đôi mắt
hắn nhìn nó chăm chú, chờ đợi. Nó suy nghĩ giây lát rồi gật đầu:
- Được!
Vậy... họ có nói bao giờ hẹn gặp không?
- Nếu
em muốn thì có thể đến ngay bây giờ. - Hắn mỉm cười.
- Bây
giờ? - Mặt nó bỗng đỏ rực, trong đầu tự dưng nghĩ đến viễn cảnh con dâu tương
lai gặp cha mẹ chồng trong mấy bộ phim đã xem. - Nhưng mà... em vẫn chưa có chuẩn
bị gì cả. Đi như vậy...
-
Không cần đâu! - Hắn tựa lưng vào thành ghế, khóe miệng cong lên. - Em như vậy
là ổn rồi.
-
Nhưng mà...
Nó vẫn
còn chú chần chừ, nhìn lại người mình một chút, chỉnh đốn lại quần áo đầu tóc
cho thật gọn gàng. Hắn nhìn mà phì cười.
- Em
đâu cần nghiêm trọng thế chứ. Gặp mặt thôi mà.
- Lần
đầu gặp mặt, phải để hai bác có ấn tượng tốt một chút. - Nó bĩu môi, vẻ nghịch
ngợm.
- Thôi
được thôi được. Vậy rốt cuộc bây giờ có đi được không? Nếu không thì để sau
cũng được.
- Ừm...
bây giờ đi cũng được. Dù sao cũng nên qua chào hỏi hai bác.
Hắn cười
một tiếng, bước tới, đỡ nó đứng dậy. Cánh tay phải vòng qua, ôm lấy vòng eo nhỏ
nhắn của người yêu. Ghé sát tai nó, hắn thì thầm:
- Gọi
là ba mẹ.
Nó đỏ
mặt, xấu hổ đẩy hắn ra. Hắn lại cười, vẻ không để ý, tiếp tục ôm eo nó, ra quầy
thanh toán.
* * *
Biệt
thự rộng lớn hiện ra trước mặt. Hắn dừng xe trước cửa, xuống xe, định kêu người
mở cổng, nó lập tức níu lấy tay áo hắn.
- Ba mẹ
anh... có khó tính không?
Hắn ngạc
nhiên giây lát nhìn nó. Khi nhìn thấy gương mặt lo lắng của cô gái nhỏ, hắn khẽ
cười, bỗng nảy ra ý trêu đùa một chút:
- Bình
thường thì không, nhưng mà việc chọn con dâu thì vô cùng kĩ tính.
Để ý
thấy nét mặt nó thêm vài phần lo lắng, hắn cười thầm trong lòng, nhưng ngoài mặt
vẫn cố giữ lấy vẻ bình thản.
- Đừng
lo! Có gì anh sẽ bảo vệ cho em.
Nó bĩu
môi, cũng không nói gì thêm. Hắn bước tới, gọi người ra mở cửa qua chiếc màn
hình nhỏ gắn bên cạnh cổng. Chỉ tầm ba phút sau, một người đàn ông trung niên hớt
hải chạy lại, mở cổng cho hai người.
Lái xe
vào gara để. Sau đó hắn ra khỏi xe. Nó cũng nhanh chóng tháo dây an toàn rồi ra
ngoài. Hắn tiến tới, ôm lấy eo nó, kéo nó ép sát vào người mình. Nó trừng mắt,
m