XtGem Forum catalog
Sorry Sorry

Sorry Sorry

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện teen

Lượt xem: 325261

Bình chọn: 7.5.00/10/526 lượt.

ng Mộc nhớ đến giấc mơ đó, cậu nói lí nhí như muỗi kêu: “Cậu thơm tớ một cái”.

“Hả?” Aaron thực sự nghe không rõ, nếu không cũng đã không hỏi to như vậy.

Đường Mộc ngại không dám nói.

Bạn có bao giờ cảm thấy có những lúc người khác nói, bạn không nghe rõ, lúc mở miệng hỏi lại anh ta, câu này tự nhiên lại hiện rõ trong đầu.

“Cậu thơm tớ một cái.”

Đúng vậy, Đường Mộc đã nói như vậy.

Cậu không tìm được lý do gì để từ chối Đường Mộc. Nếu thơm, sẽ bày tỏ được lời cảm ơn này, vậy thì Aaron vẫn còn lãi.

Aaron bèn thơm cậu.

Bọn họ không ai để ý rằng, lúc đó Lý Tuấn Ninh đang ngồi trên sofa ngoài phòng khách cầm điện thoại của mình lên chụp mấy kiểu.

Nụ hôn của chúng đã bị Ngải Mễ cắt đứt, cô xuống tầng tìm nước uống, nhìn
thấy Đường Mộc và Aaron hôn nhau trước cửa, không kìm được bèn thốt lên.

Nhưng sự sửng sốt của cô chỉ kéo dài trong một giây, Ngải Mễ lập tức hiểu
ngay ra vấn đề, nói với hai kẻ đang luống cuống: “Ê, các cậu cũng không
cần phải diễn bài tình cảm như thế chứ nhỉ?”.

Hai đứa bèn buông
nhau ra, Đường Mộc trở về với thực tại nói: “Này, cái tớ nợ cậu, giờ trả được rồi chứ?”. Lúc này bọn họ mới nhìn thấy trong phòng khách còn có
Lý Tuấn Ninh đang ngồi.

Lý Tuấn Ninh giơ cao chiếc điện thoại di
động lên lắc lư: “Vừa nãy tớ chơi điện tử, tớ nói cho các cậu biết nhé,
tớ không nhìn thấy gì đâu”.

Tối nay, Đường Mộc đã bày cho Aaron
hai diệu kế vừa nãy sứ dụng một ở chỗ Ngải Mễ, còn diệu kế còn lại dành
cho Lý Tuấn Ninh, không ngờ cậu ta cũng có mặt ở đây.

Và thế là
Aaron liền bảo mọi người ngồi xuống, đợi tất cả đã yên vị, cậu bèn cất
lời: “Hiện giờ mọi người đều đã biết lời giao kèo đi kèm trong trận đấu
bóng vừa qua, tớ đã nói là làm, Lý Tuấn Ninh, tớ thua cậu rồi, tớ sẽ làm đúng những gì tớ đã hứa, nhưng điều mà tớ muốn nhắc cậu là cậu cũng
đừng quên lời giao kèo giữa cậu và Ngải Mễ”.

“Tớ vẫn nhớ, nếu cậu ấy tìm được một người phù hợp, hai người có tình cảm với nhau thì tớ sẽ rút lui.”

“Đúng vậy. Cảm ơn vì cậu vẫn còn nhớ.” Aaron thở phào, trước đó cậu còn lo Lý Tuấn Ninh sẽ giở trò cù nhầy.

“Vấn đề là, hiện giờ các cậu đã tìm được người này chưa, đừng có nói với tớ
người đó là một trong hai các cậu, điều này tớ sẽ không tin đâu.”

“Không phải, làm sao có thể là tụi tớ được chứ?”

“Đó là ai?”

“Cậu đã từng gặp rồi.”

“Ý các cậu nói là Tư Nhiên ư?”

“Cậu rất thông minh.”

“Tớ có thể nhận ra rằng anh ấy thích Ngải Mễ, nhưng tớ không thấy Ngải Mễ thích anh ấy.”

“Ngải Mễ đang có mặt ở đây, bọn mình để cậu ấy tự phát biểu là được.”

Lúc này đây Ngải Mễ mới hiểu tại sao trước đó Aaron lại nói, Tư Nhiên là một chàng trai tốt.

Mọi ánh mắt đều dồn lên khuôn mặt Ngải Mễ, Ngải Mễ nghĩ một lát, cuối cùng
nói: “Ai trong số các cậu có thể cho tớ một lý do là không thích Tư
Nhiên được không?”.

Lý Tuấn Ninh tức nổ đom đóm mắt, cậu ta đứng
dậy bước về phía Đường Mộc, Aaron vội vàng đứng trước mặt Đường Mộc:
“Cậu định làm gì vậy?”.

Lý Tuấn Ninh hiểu rằng Aaron hiểu lầm cậu ta sẽ ra tay với Đường Mộc, cậu ta đẩy nhẹ Aaron ra, vẫn đưa tay về
phía Đường Mộc, Đường Mộc ngần ngừ một lát cuối cùng vẫn nắm chặt tay
cậu. Lý Tuấn Ninh nói: “Cảm ơn sự tiếp đãi của cậu trong những ngày
qua”.

“Cậu chuẩn bị đi ư?” Đường Mộc hỏi thẳng.

Lý Tuấn Ninh cũng gật đầu rất thoải mái: “Đúng vậy”.

Ngày hôm sau mọi người tỉnh dậy, phát hiện thấy Lý Tuấn Ninh đã đi thật rồi, trước đó bọn họ đã cầu nguyện vô số lần mong ông trời mau để Lý Tuấn
Ninh đi, đến khi nhìn thấy phòng cậu ta trống rỗng, trong lòng tự nhiên
lại thấy hơi hụt hẫng, bọn họ đã nhìn thấy một tờ giây Lý Tuấn Ninh để
lại trên bàn ăn. Mẩu giấy viết gửi Ngải Mễ.

“Ngải Mễ, tớ sẽ tiếp tục đợi, đợi đến ngày Tư Nhiên không thích cậu, cậu hãy nhớ rằng, tớ vẫn yêu cậu.”

Cậu ta còn để lại một tấm ảnh, nhìn từ cửa sổ ra bầu trời. Cậu đã thể hiện rất thành công nỗi cô đơn của mình.

Lý Tuấn Ninh đi rồi, người cảm thấy hẫng hụt nhất lại là Đường Mộc. Cậu
nằm sấp trên giường, toàn là mùi của Aaron, chỉ sợ đêm nay, đêm mai, đêm ngày kia, vì chủ nhân của thứ mùi đó không còn nữa, vì xen tạp rất
nhiều nỗi nhớ nhung, chỉ sợ thứ mùi này sẽ càng ngày càng đậm, đến lúc
đó thực sự là “cái lạnh ở canh năm, dù đắp chăn lụa cũng không che
được”.

Aaron bước vào phòng, vỗ vào vai Đường Mộc: “Cậu sao thế, sao lại u sầu như vậy!”.

Đường Mộc lẩm bẩm: “Vì Lý Tuấn Ninh đi rồi...”.

Thực ra Aaron rất thông minh, biết cậu đang nghĩ gì, nhưng lại cố tình trêu: “Ê, sao lại có chuyện đó nhỉ, Đường Mộc của tớ lại thay lòng đổi dạ à”. Cậu còn giả vờ khóc mấy tiếng.

“Aaron.”

“Hả?”

“Nếu cậu đã ngủ quen cái giường này rồi thì để tớ chuyển sang phòng bên.” Giọng Đường Mộc rất tội nghiệp.

Thực sự Aaron không nỡ lòng nào ép cậu khóc một lần nữa, bèn vội nói: “Cậu
đừng ngốc n