
n chỗ
này trước cả tôi. Nó là con đại gia, nhưng bố mẹ nó đã mất sau một vụ
tai nạn gì đó rồi. Kể cũng tội. Và đó cũng là lí do vì sao nó thích chỗ
này.
"Đau lòng lắm hả?", tôi hỏi cái lũ nhóc tì luôn tôn sùng mình là "anh hai"
kia, đơn giản vì chúng thấy tôi "thánh thiện như thiên sứ", trích nguyên văn lời nhóc Linh đó.
"Em hỏi mà chị ý không nói gì hết! Bó tay.com thôi!", con bé mặt đau khổ nhún vai.
Tôi và con Liên đi ra vườn với tụi nhỏ, và thấy một cảnh có nguy cơ làm lũ
trẻ không học bài được: "Quạ đen" đang ngồi một mình trên bậc cầu thang, úp mặt vào hai tay, bờ vai rung lên từng đợt, nhìn thảm kinh dị.
"Vào trong chơi đi, để vụ này cho anh!", tôi bảo tụi trẻ nhưng chả thấy hứng thú gì. Cơ bản là đây không phải lần đầu tiên tôi nhìn thấy bé "quạ"
này khóc. Điều đó làm tôi nhớ đến những giọt nước mắt của mẹ. Ngày xưa,
người phụ nữ ấy khóc tôi đã không làm được gì vì tôi chưa hiểu thế nào
là nỗi đau, nhưng giờ thì hiểu rồi, và cần phải làm cho vị tiểu thư đây
nín đi.
"Này!", tôi bước tới gần nó, gọi bằng giọng chẳng có vẻ gì là thông cảm.
Nó ngẩng mặt lên, đôi mắt đầy nước chợt mở to nhìn tôi, bàng hoàng như bị
bắt gặp đang làm trò gì xấu xa ấy. Nó ngay lập tức chùi nước mắt, cười
khổ sở, lí nhí hỏi: "Sao anh lại đến đây?"
Nhưng mà cái vẻ gượng gạo giả tạo này càng làm tôi khó chịu hơn, thà nó cứ khóc luôn đi cho xong. Đàn bà đúng là phiền phức!
"Lại có chuyện gì thế?", tôi ngồi xuống cạnh nó, hỏi như hồi trước còn làm bạn tốt.
"Em nhớ bố mẹ lắm! Huhuhuuuuuuu...........", nó không kìm được, nước mắt
lại chảy ào ào như để dành mấy năm nay rồi í. Nó lại gục mặt xuống hai
cánh tay, khóc rưng rức.
Biết ngay là đến đây thể nào nó cũng đâm tự kỉ vì nhớ đến cái tuổi thơ sến
súa êm đềm đó mà! Tội nghiệp, nếu nó là em tôi chắc chắn tôi sẽ không
cho nó đến đây nữa...
"Nhớ thì được cái gì chứ? Thôi nào!", tôi an ủi nó bằng sự tử tế nhất có
thể, nhè nhẹ vỗ vai nó. Tội lỗi quá, thực tâm tôi chỉ muốn trả lại sự
yên bình cho lũ trẻ yên tâm học bài thôi!
Nó im lặng không nói gì, chỉ khẽ nấc lên nhưng đã đỡ thảm hơn. Tôi cắm
earphone vào điện thoại, chìa cho nó một tai nghe, "Nghe nhạc cho đỡ
buồn này!"
Bài "The way to come home" của Ling là hợp nhất. Tôi chả khoái an ủi người
buồn, chỉ là do nó làm tôi đâm chán nên giả vờ tốt vậy thôi. Nó nhận lấy cái phone, đeo vào. Tiếng nhạc sôi động vang lên, giọng rap siêu chất
của tay rapper này làm cho kí ức trỗi dậy một cách bình yên:
"Có những con đường đưa ta lên đến thảm hoa
Nhưng cũng có những con đường đưa ta đến bờ thảm họa
Và thành công là đánh đổi thời gian,niềm tin,gia đình
Đôi khi tất cả rời xa mình
Ta bước qua những dặm xanh
Và khi ta ngoảnh đầu nhìn lại thanh xuân qua thật nhanh
Trời xanh vẫn ở đó nhưng đời ta dần khép lại
Tiền bạc,tiếng tăm,những mảnh vỡ phù hoa cuộc đời ta chúng ghép lại
Cỏ dại nhỏ dại ,bỏ lại,ép lại trong trang vở
Khô khốc nhưng đang đang thở
Mong xanh nhưng không còn nữa đâu
Mong manh tan vào nỗi đau
Biết đến bao giờ sông mới chảy ngược?
Biết đến bao giờ mưa mới này ngược?
Biết đến bao giờ ta được hồn nhiên?
Biết đến bao giờ phận ta còn duyên?
Biết chẳng bao giờ gặp lại hồn nhiên như ngày xưa
Trong tiếng hát dĩ vãng lại được nhìn cha đang đứng trong khẽ cười
Biết chẳng bao giờ hồi hộp chờ mong như lần yêu đầu tiên
khi nay ta lặng nhìn thời gian không quay trở lại
Ngày hôm qua đã xa lắm
Buông bàn tay nào ta nắm
Mẹ thôi không còn ru ta trong chiếc võng con
Cha thôi không cõng con
Thiên thần trong cổ tích vẫn hai cánh
Xe đạp mini vẫn hai bánh
Xích đu vẫn đong đưa
Tắm chuồng vẫn trong mưa
Chỉ có ta đã khác giờ lại mong xưa
Biết đến bao giờ ta lại gặp nhau hả cố nhân?
Về ghé thăm nhà trong chuông gió ngân
ầu ơ
ai ru người lớn để thành thành trẻ thơ
để mơ,để nhớ
đường máu về tim đỏ thấm
có giống như đường trở về với tổ ấm?
ai đó cho tôi quá giang với
sao ai cũng vội vã như thể cái chết đang tới
tương lai bắt hiện tại và quá khứ phải di cư
tuổi thơ đi tị nạn
đường về rộng thênh thang
nhưng ta chỉ còn bình yên trong dĩ vãng"
Bài hát rất có tác dụng, lát sau nó đã hết khóc. Và lát sau nữa thì nó tựa
đầu vào vai tôi, nhắm mắt ngủ ngon lành, chắc do được quan tâm nên sướng quá. Cái con "quạ đen" này thật biết lợi dụng thời cơ!
Không biết thằng Exdi đã đầu độc cái gì mà giờ ra chơi chiều hôm sau Madi mò
sang lớp Lý của tôi chơi. Nó vẫn theo cái style lì lợm và trẻ con đó,
tức là đồng phục nam sinh và giày thể thao hàng hiệu, cổ đeo một cái
headphone màu đỏ rực. Nó chạy vào cái "sòng bài" mới mở của Badboy-